×
×

Tôi gãy chân nghỉ ở nhà, em chồng gửi ba đứa con sang nhờ tôi trông. Tôi không từ chối, ngày nào cũng đặt gà rán, nước ngọt cho chúng. Mười ngày sau…

Tôi gãy chân nghỉ ở nhà, em chồng gửi ba đứa con sang nhờ tôi trông. Tôi không từ chối, ngày nào cũng đặt gà rán, nước ngọt cho chúng. Mười ngày sau…

Tôi tên Hương, 32 tuổi. Người ta bảo: ghét của nào trời trao của đó — tôi vốn chưa bao giờ hợp với Vy, em chồng tôi.

Vy kém tôi bốn tuổi. Nó xinh đẹp, sôi nổi, ăn nói khéo léo — kiểu người bước vào phòng là thu hút mọi ánh nhìn. Còn tôi? Chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, tính tình thẳng quá đôi khi thành vụng.

Vy cưới sớm, ba đứa con lần lượt ra đời: thằng Bi 10 tuổi, bé Bống 7 tuổi và bé út Na 4 tuổi. Mỗi lần họ hàng khen tụi nhỏ kháu khỉnh, Vy chỉ cười tỉnh rụi:

“Có gì đâu chị, trẻ con mà!”

Nhưng chăm chúng thì… Vy toàn tìm cách đẩy sang ông bà. Còn tôi thì… không thích xen vào chuyện nhà người ta. Thành ra, quan hệ chị dâu – em chồng… chỉ ở mức xã giao.

Cho đến ngày tôi ngã cầu thang, bị gãy chân, phải nghỉ việc ở nhà. Tôi nghĩ ít ra cũng được yên thân vài tuần.

Nhưng đời có bao giờ đẹp như mơ đâu.

Sáng thứ Hai, mới 8 giờ điện thoại đã rung. Người gọi đến là Vy. Tôi thở dài, nhấn nghe:

“Chị Hương ơi… cứu em!”

Giọng nó hốt hoảng:

“Em phải đi công tác đột xuất mười ngày. Chồng em đi ca. Mẹ đi thăm họ hàng. Em… không còn ai trông tụi nhỏ cả.”

Tôi im lặng. Ba đứa trẻ năng lượng như bom nổ chậm. Mà tôi thì đang chống nạng…

Tôi định từ chối, thì Vy nức nở:

“Em mang tụi nhỏ sang rồi nói chuyện tiếp nha chị. Em lạy chị đó…”

Nó tắt máy trước khi tôi kịp trả lời.

Nửa tiếng sau, Vy kéo vali và lùa ba đứa con vào nhà tôi như thả quân.

“Em đi đây! Chị giúp em lần này nha!”

— “Nhưng chị chưa…” — cánh cửa đóng cái rầm.

Tôi đứng đó, chống nạng, mặt sầm như trời mưa.
Ba đứa trẻ nhìn tôi bằng ánh mắt… rất không thiện lành.

Bi chống nạnh:

“Nhà bác có wifi không?”

Bống ngồi xuống sofa, đạp chân liên tục làm bẩn chăn mới giặt.
Còn bé Na ôm gối khóc nức nở:

“Con muốn mẹee!”

Tôi nhắm mắt: Chúa ơi, con đã làm gì sai?

Ngày đầu: hỗn loạn.

Bi làm đổ chai nước lên sàn trơn khiến tôi trượt nạng, suýt ngã.
Bống thì cãi lại mỗi lần tôi yêu cầu cất đồ chơi.
Na bám tôi không rời, làm gì cũng gào khóc đòi bế.

Tôi gần như phát điên.

Bữa trưa, tôi chẳng nấu nướng nổi. Đành đặt gà rán và nước ngọt về.

Không ngờ… chúng ngoan hẳn.

“Bác Hương xịn thật!” — Bi reo
“Cho con cái đùi to nhất nha!” — Bống cười
“Bác thơm!” — bé Na ôm tôi cái chụt

Tôi bật cười. Lâu rồi tôi mới nghe tiếng trẻ con vui vẻ đến vậy.

Trong lòng thầm nghĩ:

Ừ thì… chịu đựng mười ngày cũng được.

Ngày thứ ba, tôi bắt đầu để ý:

Bi hay nhìn trộm điện thoại, như chờ tin nhắn ai đó
Bống ngồi một mình hay thở dài
Na chỉ ngủ được nếu có ai ôm

Một buổi tối, tôi hỏi bâng quơ:

— “Ở nhà, bố mẹ có hay chơi với các con không?”

Ba đứa trẻ im lặng.
Ánh mắt buồn đến lạ.

Bi nói nhỏ:

“Mẹ đi làm suốt. Bố cũng vậy. Con với em tự lo nhau.”

Tim tôi nhói lên.
Tôi từng nghĩ Vy vô tâm… nhưng chưa bao giờ nhìn từ góc nhìn của bọn trẻ.

Tôi khẽ xoa đầu chúng:

— “Ở đây có bác. Bác lo cho tụi con.”

Ngày thứ năm, bọn trẻ biết giúp tôi chống nạng, lấy nước, dọn chén.
Chúng cười nhiều hơn.

Tối hôm ấy, khi tôi đang mát-xa chân, Bống rụt rè hỏi:

“Bác… bác có ghét mẹ con không?”

Câu hỏi làm tôi sững người.

— “Sao con lại nghĩ vậy?”
— “Vì mẹ hay buồn… mẹ nói ai cũng chê mẹ vụng… mẹ sợ bác không thích mẹ…”

Tôi lặng người.
Ấn tượng về Vy bỗng lung lay.

Hóa ra… có những nỗi đau người lớn giấu rất sâu.

Tôi ôm Bống vào lòng:

— “Bác chưa bao giờ ghét mẹ các con. Bác chỉ… chưa hiểu thôi.”

Con bé cười nhẹ, yên tâm hơn.

Ngày thứ bảy, chúng năn nỉ ra siêu thị.

Tôi chống nạng đi chậm, ba đứa trẻ đi sát bên, đứa xách giỏ, đứa mở đường, đứa giữ áo tôi để không ngã.

Ai nhìn cũng mỉm cười.

Tôi mua thêm kem cho bọn trẻ.

Bi nói:

“Lâu lắm nhà con mới ăn kem.”

Tôi chỉ biết mím môi.
Nếu lúc trước tôi nghĩ Vy phó mặc con để đi chơi, thì bây giờ… tôi bắt đầu hiểu:

Vy chạy vì áp lực.
Vy bỏ con lại vì mưu sinh.

Không phải ai mạnh mẽ cũng sung sướng.

Ngày thứ mười, Vy trở lại.

Cô ấy mở cửa — rồi đứng chết lặng.

Căn nhà sáng đèn.
Ba đứa trẻ ngồi quanh bàn ăn còn đầy gà rán.
Tường dán đầy tranh:

“Nhà Bác Hương là nhà vui nhất!”

Vy che miệng, mắt đỏ hoe:

“Chị… chăm tụi nhỏ tốt quá…”

Nhưng rồi cô ấy nói điều không nên nói:

“Chỉ là… chị cho tụi nó ăn thứ này mỗi ngày không tốt đâu…”

Tôi cười nhạt. Lòng chua xót.

— “Thế ở nhà, em cho chúng ăn gì?”
— “Rau với cháo… để tiết kiệm…”

Vy cúi đầu, giọng run run:

“Em cố gắng kiếm tiền cho tụi nhỏ… nhưng càng cố… em càng xa chúng…”

Tôi nhìn cô ấy lâu thật lâu.

Không còn là một bà mẹ vô trách nhiệm như tôi từng tưởng.
Mà là một người phụ nữ đang loay hoay giữa áp lực và tình yêu.

Tôi dịu giọng:

— “Vy này… Bác nghĩ… tụi trẻ đâu cần ăn ngon mỗi bữa.
Chúng chỉ cần… có mẹ.”

Vy bật khóc nức nở.

Ba đứa trẻ ôm lấy mẹ:

“Mẹ đừng đi nữa!”
“Mẹ chơi với con nhiều hơn nha!”
“Mẹ đừng khóc… có tụi con ở đây mà!”

Tôi quay đi, nước mắt lặng lẽ rơi.

Một tuần sau, Vy xin giảm giờ làm.
Tối nào cũng về đúng giờ, nấu ăn cho con.
Căn nhà nhỏ của bọn trẻ rộn tiếng cười — thay cho màn hình điện thoại vô hồn.

Chiều chủ nhật, cô ấy dẫn cả nhà sang cảm ơn tôi.
Không gà rán, không nước ngọt.
Chỉ là bát canh cá chua nấu hơi mặn.

Nhưng ba đứa trẻ ăn ngon lành.
Vì giờ… có mẹ ngồi cạnh.

Bé Na ôm tôi:

“Bác đừng ghét mẹ con nữa nha!”

Tôi bật cười, thơm lên mái tóc bé:

— “Bác thương mẹ con nhiều hơn trước rồi đây.”

Vy nắm chặt tay tôi:

“Nếu không có chị… chắc em còn không biết mình đang đánh mất điều gì.”

Tôi nhìn gia đình họ — hạnh phúc và đủ đầy hơn — mà lòng ấm đến lạ.

Có lẽ…
Những ngày đau đớn vì cái chân gãy lại là điều may mắn nhất của tôi.

Nhờ nó… tôi hiểu rằng:

👉 Không ai xấu cả — chỉ là đôi khi, họ đang kiệt sức.
👉 Một gia đình không cần hoàn hảo — chỉ cần biết quay về bên nhau.

Và tôi — từ chỗ không ưa — nay lại thương Vy như chính em gái ruột của mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News