×
×

Tôi là Mai, 30 tuổi, nhân viên tài chính của một công ty nước ngoài

Trước khi cưới, tôi bỏ tiền ra mua 1 căn hộ với 3 phòng ngủ. Chồng sắp cưới nói: “Để lại 2 phòng cho bố mẹ anh ở”. Tôi cư//ời kh///ẩy rồi nói một câu khiến anh ta t//ái m//ặt…

Tôi là Mai, 30 tuổi, nhân viên tài chính của một công ty nước ngoài. Sau gần 10 năm làm việc, tôi dành dụm đủ tiền để mua một căn hộ mới – không quá sang trọng, nhưng đủ rộng rãi với 3 phòng ngủ, một phòng khách và ban công hướng nắng. Đó là ước mơ tôi theo đuổi suốt tuổi trẻ, một tổ ấm của riêng mình, không phụ thuộc vào ai.

Khi tôi chia sẻ niềm vui ấy với Tuấn – bạn trai sắp cưới, anh chỉ nói gọn lỏn:
– Ừ, cũng được. Nhà to thế này, cưới xong có chỗ cho bố mẹ anh ở cùng luôn.

Lúc đó tôi chỉ cười trừ, nghĩ anh nói đùa. Nhưng vài ngày sau, khi cùng nhau đi xem lại căn hộ, anh đứng giữa phòng khách, chỉ tay nói như ra lệnh:
– Phòng này anh với em ở. Hai phòng kia thì một cho bố mẹ anh, một cho khách. Bố mẹ anh già rồi, anh không muốn họ ở quê nữa.

Tôi thoáng sững sờ. Căn hộ này là do tôi tự mua, đứng tên tôi, trả góp cũng bằng tiền tôi làm ra. Anh chưa góp một đồng, vậy mà đã tự cho mình quyền “phân chia” phòng như chủ nhà.

Tôi hỏi lại:
– Nghĩa là sau khi cưới, bố mẹ anh sẽ ở đây luôn?

Anh gật đầu, nói với vẻ rất tự nhiên:
– Ừ, ở chung cho vui, tiện chăm cháu sau này. Mẹ anh cũng thích thành phố lắm.

Tôi nhìn anh, bình tĩnh nhưng trong lòng bắt đầu thấy lạnh:
– Nhưng đây là căn hộ em mua, anh không hỏi ý em mà đã quyết định thế à?

Tuấn cau mày:
– Em đừng tính toán quá. Cưới nhau rồi thì tài sản của em cũng là của anh. Chúng ta là vợ chồng, phải biết chia sẻ chứ.

Câu nói ấy khiến tôi như bị dội gáo nước lạnh. Tình yêu 3 năm, bao kỷ niệm, bỗng trở nên nặng nề. Tôi nhìn anh, khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy đầy chua chát:
– Nếu anh nghĩ của em là của anh, thì chắc của anh cũng là của em nhỉ? Vậy bố mẹ em cũng có thể dọn vào ở cùng?

Anh trợn mắt:
– Em nói gì kỳ vậy? Nhà này ở 4 người lớn là chật rồi, thêm bố mẹ em thì sao chịu nổi.

Tôi mím môi, giọng vẫn nhẹ:
– Ừ, thì sao bố mẹ em phải chịu thiệt còn bố mẹ anh lại được ưu tiên? Hay vì anh nghĩ căn hộ này thuộc về nhà anh?

Tuấn bắt đầu cáu:
– Mai à, anh không hiểu sao em lại ích kỷ như vậy. Anh chỉ muốn hiếu thảo thôi. Em có nhà sẵn, sao không cho bố mẹ anh ở cùng?

Tôi im lặng nhìn anh. Cái gọi là “hiếu thảo” ấy nghe sao mà trơ trẽn. Tôi hỏi:
– Anh hiếu thảo là điều tốt. Nhưng anh thử nghĩ xem, nếu sau này em cũng bắt anh đón bố mẹ em lên ở cùng, anh có chịu được không?

Tuấn im, tránh ánh mắt tôi. Rõ ràng, anh không hề có ý “chia sẻ”, mà chỉ muốn hưởng lợi từ công sức của tôi.

Tôi hít sâu một hơi, rồi nói chậm rãi:
– Tuấn, em mua căn hộ này không phải để chứng minh điều gì. Em chỉ muốn có một nơi thật sự thuộc về mình. Nhưng nếu anh cưới em chỉ để có chỗ cho bố mẹ anh ở, thì cưới làm gì?

Anh nhăn mặt:
– Em đang xúc phạm anh đấy à?

Tôi khẽ lắc đầu, nở nụ cười mệt mỏi:
– Không, em chỉ đang nói sự thật. Anh muốn cưới một người vợ hay chỉ muốn có một mái nhà miễn phí cho cả gia đình anh?

Tuấn đứng dậy, giọng gằn lại:
– Em đúng là kiểu phụ nữ chỉ biết nghĩ cho mình. Không biết sau này làm vợ, làm dâu thế nào!

Tôi nhìn anh thật lâu rồi đáp:
– Anh nói đúng. Em không làm được dâu kiểu “chịu thiệt, chịu đựng, chịu nhịn” đâu. Nếu đó là tiêu chí để anh chọn vợ, thì chắc em không phù hợp.

Không khí trong phòng đặc quánh. Cuối cùng, Tuấn vùng vằng bỏ đi, để lại tôi một mình trong căn hộ trống.

Tôi ngồi lặng rất lâu. Ngoài ban công, ánh nắng chiều trải dài, rọi qua lớp rèm mỏng. Tôi bỗng nhận ra, đôi khi tình yêu không chết vì hết cảm xúc, mà chết vì thiếu tôn trọng.

Một tuần sau, anh nhắn tin: “Nếu đã tính toán vậy, anh nghĩ chúng ta dừng lại đi.”
Tôi chỉ trả lời một câu: “Cảm ơn anh, vì nhờ anh, em biết mình cần người hiểu chứ không cần người lợi.”

Rồi tôi xoá liên lạc, khóa tất cả ký ức về anh.

Một năm trôi qua, tôi sống một mình trong căn hộ ấy, trồng cây ngoài ban công, nuôi một chú mèo nhỏ. Mỗi sáng mở mắt, tôi thấy ánh nắng chiếu lên tường, lòng bình yên lạ thường.

Hôm qua, tôi tình cờ gặp lại Tuấn ở siêu thị. Anh đi cùng vợ mới, tay xách túi đồ, gương mặt hốc hác. Thấy tôi, anh khựng lại, ánh mắt thoáng buồn. Tôi chỉ cười, gật đầu nhẹ rồi bước đi.

Bởi vì tôi hiểu, có những mối tình tan vỡ không phải là kết thúc buồn, mà là sự giải thoát đẹp nhất.

Giờ đây, mỗi khi ai hỏi sao chưa lấy chồng, tôi thường cười nói:
– Vì tôi chưa gặp được người dám bước vào căn nhà này không phải để ở, mà để cùng tôi xây hạnh phúc từ lòng tôn trọng.

Và tôi tin, đến một ngày nào đó, người ấy sẽ đến – không cần xin hai căn phòng, mà chỉ cần một chỗ trong tim tôi, thế là đủ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News