Tôi lươᥒg 8 τriệu, ɱᴇ̣ chồᥒg luôᥒ c///oi τhưᴏ̛̀///ᥒg, ɱộτ ᥒgày τôi đi làɱ rồi khôᥒg τrᴏ̛̉ vᴇ̂̀ ᥒᴜ̛̃a, ɱᴇ̣ chồᥒg τới côᥒg τy hỏi τhɪ̀ ᥒhậᥒ được câu τrả lᴏ̛̀i ᶊh//ock…
Tôi tên là Mai, năm nay ba mươi tuổi, làm kế toán cho một công ty nhỏ với mức lương chỉ tám triệu một tháng. Nghe thì ít thật, nhưng tôi luôn cố gắng dành dụm, vun vén cho gia đình. Tôi nghĩ chỉ cần chồng mình thương, mẹ chồng hiểu thì cuộc sống dù vất vả cũng đáng. Nhưng hóa ra, tôi đã quá ngây thơ.
Ngay từ khi cưới, mẹ chồng đã tỏ rõ thái độ khinh thường tôi. Bà hay nói trước mặt hàng xóm:
– Con dâu tôi làm kế toán mà lương có tám triệu, mua nổi cái gì? Chắc chỉ đủ tiền xăng đi làm!
Những câu nói như dao cứa, nhưng tôi im lặng. Tôi nghĩ: “Thôi, bà già rồi, mình nhịn cho êm cửa êm nhà.” Chồng tôi – Tuấn – cũng chẳng mấy khi bênh vực. Anh chỉ nói:
– Mẹ nói thế thôi, em đừng để bụng.
Nhưng thử hỏi, có người phụ nữ nào không chạnh lòng khi bị coi thường mỗi ngày? Tôi đi làm từ sáng đến tối, về còn lo cơm nước, dọn dẹp, giặt giũ. Mẹ chồng thì chỉ việc ngồi xem phim, thỉnh thoảng chê tôi “nấu ăn dở, ở bẩn, vụng về”. Có hôm tôi mệt đến mức không kịp ăn tối, bà vẫn buông lời mỉa:
– Con gái nhà nghèo đúng là không biết chăm sóc bản thân, bảo sao chồng chẳng mặn mà.
Tôi cười nhạt, nước mắt chỉ dám rơi trong phòng tắm.
Rồi một hôm, mẹ chồng tôi phát hiện trong ví tôi có mấy tờ tiền lẻ được khách biếu, bà lập tức soi mói:
– Giữ tiền riêng à? Làm kế toán mà không trung thực thì công ty nó đuổi sớm thôi!
Tôi chỉ khẽ đáp:
– Là tiền khách gửi cảm ơn con, vì con giúp họ làm sổ sách nhanh.
Bà lại cười khẩy:
– Ai người ta cảm ơn nhân viên lương tám triệu? Có mà đi làm thêm việc gì khác!
Những lời ấy khiến tôi tê tái. Từ ngày về làm dâu, tôi chưa từng được bà khen lấy một câu. Mọi nỗ lực của tôi đều bị phủ nhận chỉ vì hai chữ “nghèo hèn”.
Nhưng có lẽ bà không biết, công việc tôi đang làm chỉ là tạm thời. Tôi đang học thêm vào buổi tối, cố gắng lấy chứng chỉ kế toán trưởng để chuẩn bị cho một cơ hội lớn. Mọi đồng lương ít ỏi tôi đều dành dụm, không phải để tiêu xài, mà để đầu tư cho tương lai.
Rồi cái ngày định mệnh ấy đến.
Sáng hôm đó, tôi dậy sớm nấu ăn, dọn dẹp rồi đi làm như thường lệ. Không ai biết rằng tôi đã nộp đơn xin nghỉ ở công ty cũ từ tuần trước. Tôi nhận được lời mời làm việc ở một tập đoàn lớn, vị trí kế toán trưởng chi nhánh, lương gấp sáu lần hiện tại. Tôi không nói cho ai biết, kể cả chồng, vì tôi muốn xem họ đối xử với mình thế nào khi nghĩ rằng tôi “chỉ là con dâu lương tám triệu”.
Buổi chiều, tôi dọn hết đồ cá nhân trong ngăn bàn, chào đồng nghiệp, rồi đến thẳng công ty mới ký hợp đồng. Tối hôm ấy, tôi không về nhà. Tôi thuê tạm một căn hộ nhỏ gần nơi làm việc mới, tắt điện thoại, để mặc mọi người tự tìm.
Sáng hôm sau, mẹ chồng gọi dồn dập cho tôi, không được, liền gọi đến công ty cũ. Bà nói giọng hằn học:
– Cho tôi gặp con Mai, nó đi làm mà tối qua không về!
Cô lễ tân đáp:
– Dạ, chị Mai nghỉ việc rồi ạ. Chị ấy chuyển sang công ty ABC làm kế toán trưởng chi nhánh từ hôm qua.
Bà ngớ người:
– Cái gì? Kế toán trưởng?
Cô gái bên kia điện thoại còn vui vẻ nói thêm:
– Vâng, chị Mai giỏi lắm, được tập đoàn mời sang làm. Hôm qua cả phòng đều tiếc.
Bà chết lặng. Cái người con dâu bà từng khinh rẻ, chê “lương tám triệu, vô dụng”, hóa ra lại là người có năng lực và tương lai hơn bất kỳ ai trong nhà.
Chiều hôm đó, tôi nhận được hàng chục cuộc gọi từ chồng. Anh nói mẹ lo lắm, bà khóc vì nghĩ tôi bỏ nhà đi. Tôi chỉ nhẹ nhàng nhắn lại:
“Em không bỏ đi, em chỉ muốn sống ở nơi mà mình được tôn trọng.”
Một tuần sau, chồng tìm đến căn hộ tôi thuê. Anh đứng ngoài cửa, giọng nghẹn lại:
– Mẹ biết hết rồi… bà xin lỗi. Bà nói nhớ em, bảo chỉ vì tự ái nên hay nói nặng lời. Em về đi, đừng ở một mình nữa.
Tôi nhìn anh, nước mắt trào ra. Tôi không phải người thù dai, nhưng những vết thương tinh thần năm tháng qua không dễ lành. Tôi nói:
– Em cần thời gian. Đôi khi, người ta chỉ biết quý trọng khi đã đánh mất.
Từ hôm đó, tôi vẫn giữ liên lạc, nhưng chưa trở về. Tôi lao vào công việc mới, được đồng nghiệp tôn trọng, được cấp trên tin tưởng. Tôi dần nhận ra: phụ nữ không cần phải giàu sang ngay lập tức, chỉ cần đừng từ bỏ chính mình.
Vài tháng sau, tôi gửi cho mẹ chồng một giỏ quà Tết và tấm thiệp:
“Con cảm ơn mẹ, vì những lời coi thường năm ấy đã giúp con trưởng thành và biết giá trị của mình.”
Chồng tôi kể, khi đọc xong, mẹ chỉ im lặng rất lâu, rồi lặng lẽ đặt tấm thiệp lên bàn thờ, châm nén hương và nói khẽ:
– Con dâu của mẹ, giờ mẹ mới thấy tự hào.
Tôi mỉm cười. Cuộc đời đôi khi thật lạ – phải qua tổn thương mới biết mình mạnh mẽ đến đâu. Và đôi khi, chỉ khi rời đi, người ta mới hiểu giá trị của một người từng lặng lẽ chịu đựng, chỉ vì tình yêu và lòng tự trọng.