×
×

Tôi thương anh, một phần vì thấy anh sống thật, không g//iả d//ối

Tôi 33 tuổi, quá lứ/a l/ỡ t/hì lấy một người ă//n xi//n làm chồng, cả họ cư///ời ck////ê – bỗng một ngày 50 chiếc xe sang vây kín ngõ, thân phận của anh khiến tất cả ng/ỡ ng/àng…

Năm tôi 33 tuổi, trong mắt họ hàng, tôi là “gái ế”. Bạn bè lần lượt yên bề gia thất, còn tôi vẫn lầm lũi đi làm rồi về căn phòng trọ nhỏ. Mẹ nhiều lần thở dài:
“Con chẳng chịu hạ tiêu chuẩn, rồi ế đến già cho mà xem.”

Tôi không phải người kén chọn, chỉ là từng bị phản bội nên không còn tin đàn ông nữa. Cho đến một buổi chiều mưa, cuộc đời tôi rẽ sang hướng khác.

Hôm đó, tôi đi chợ, thấy một người đàn ông rách rưới ngồi ở góc tường, ôm chiếc đàn cũ kỹ hát nghêu ngao. Giọng anh khàn, nhưng ấm. Trước mặt là chiếc nón sứt, chỉ có vài tờ tiền lẻ. Mọi người đi qua đều né tránh, chỉ có tôi dừng lại. Tôi đưa anh một ổ bánh mì, anh ngẩng lên, cười:
“Cảm ơn cô, tôi chưa ăn gì từ sáng.”

Tôi nhìn anh kỹ hơn. Dưới lớp áo bẩn là gương mặt có nét gì đó từng trải, đôi mắt sâu, không giống kẻ lang thang bình thường.

Từ hôm đó, tôi hay gặp anh ở chợ. Lúc thì tôi mua cho anh hộp cơm, lúc thì ly nước. Dần dần, anh bắt chuyện, kể rằng tên Phúc, quê ở miền Trung, vào Bắc làm thuê nhưng bị lừa, mất giấy tờ, không còn gì ngoài cây đàn.

Tôi thương anh, một phần vì thấy anh sống thật, không giả dối. Anh luôn nói:
“Tôi nghèo, nhưng tôi không ăn cắp. Tôi chỉ hát để kiếm tiền đàng hoàng.”

Sau vài tháng, tôi và Phúc thân thiết. Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào:
“Con Lan dạo này thân với thằng ăn xin kia à?”
“Mất nết, 33 tuổi rồi mà chẳng biết giữ thể diện.”

Tôi mặc kệ. Anh khiến tôi cảm thấy bình yên – điều mà suốt bao năm chẳng ai làm được.

Một tối, khi tôi về đến nhà, Phúc đang đứng trước cổng, tay cầm bó hoa dại. Anh nói khẽ:
“Tôi chẳng có gì ngoài tấm lòng. Cô có dám lấy tôi không?”

Tôi ngẩn người. Lấy một người ăn xin? Tôi đã nghĩ đến ánh nhìn của thiên hạ, đến lời mẹ cay nghiệt. Nhưng rồi tôi gật đầu.
“Em không cần tiền, chỉ cần anh thật lòng.”

Đám cưới của chúng tôi diễn ra lặng lẽ. Chỉ có vài người bạn thân, còn họ hàng bên nhà tôi ai cũng chê cười. Cô ruột nói thẳng:
“Con điên à, 33 tuổi rồi mà lấy thằng ăn xin, nhục mặt cả họ.”

Tôi chỉ cười. Tôi tin vào lựa chọn của mình.

Cuộc sống sau hôn nhân không hề dễ dàng. Phúc vẫn đi đàn dạo, còn tôi làm kế toán cho công ty nhỏ. Buổi tối, anh thường về muộn, tay lạnh buốt vì chơi đàn ngoài trời. Tôi thương anh, chỉ mong anh khỏe mạnh.

Rồi một hôm, Phúc biến mất. Sáng anh ra khỏi nhà như thường, tối không về. Điện thoại anh – chiếc máy cũ tôi mua cho – cũng tắt. Tôi lo đến phát khóc, chạy đi báo công an, hỏi khắp nơi nhưng không ai biết.

Ba ngày sau, khi tôi đang dọn hàng ngoài ngõ, bỗng nghe tiếng còi xe inh ỏi. Tôi ngẩng lên – trước mắt là hàng chục chiếc xe sang nối đuôi nhau, toàn biển số đắt tiền. Cả xóm nhốn nháo, ai cũng tưởng có đoàn phim hoặc quan chức nào về.

Một người đàn ông mặc vest bước xuống, nhìn quanh rồi hỏi:
“Xin hỏi, đây có phải nhà chị Lan – vợ của ông Phúc không?”

Tôi hoảng: “Vâng, tôi là Lan. Còn anh là…?”

Người đó cúi nhẹ đầu:
“Tôi là trợ lý của Chủ tịch Tập đoàn Hoàng Phúc Group. Ông chủ của tôi – tức chồng chị – vừa trở về sau thời gian thử nghiệm dự án từ thiện.”

Tôi tròn mắt, không hiểu nổi:
“Anh nói… gì cơ? Chồng tôi… là Chủ tịch ư?”

Anh ta mỉm cười:
“Vâng. Ông ấy cải trang thành người lang thang suốt một năm để tìm hiểu cuộc sống của người nghèo, phục vụ dự án giúp đỡ người vô gia cư. Trong quá trình ấy, ông gặp được chị.”

Tôi sững sờ, tim đập mạnh. Cửa chiếc xe sang ở giữa mở ra. Từ trong bước xuống – chính là Phúc, nhưng hoàn toàn khác. Anh mặc vest đen, tóc gọn gàng, gương mặt sáng sủa, ánh mắt vẫn hiền như xưa.

Anh tiến đến trước mặt tôi, nắm tay tôi thật chặt:
“Anh xin lỗi vì đã giấu em. Anh muốn biết, liệu có ai yêu anh khi anh chẳng có gì trong tay. Và em… chính là người đó.”

Nước mắt tôi trào ra. Tôi không biết nên vui hay giận, chỉ cảm thấy lòng mình run lên. Cả xóm đứng lặng, những người từng chê bai tôi há hốc miệng.

Phúc quay lại nói với mọi người:
“Nhờ có cô Lan mà tôi tin rằng trên đời này, vẫn còn tình yêu không vụ lợi. Hôm nay, tôi trở lại với thân phận thật – không phải để khoe, mà để cảm ơn cô ấy.”

Anh đặt vào tay tôi chiếc hộp nhỏ – bên trong là nhẫn cưới vàng trắng, khắc hai chữ “Biết ơn”.

Tôi bật khóc, ôm lấy anh giữa đám đông. Những tiếng xì xào, chế giễu ngày nào nay im bặt. Ai cũng cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng.

Sau ngày đó, tôi chuyển cùng anh về thành phố. Anh giao lại công việc điều hành cho cấp dưới, còn mình cùng tôi lập quỹ “Cơm Ấm”, hỗ trợ người vô gia cư. Anh bảo:
“Anh từng là họ, nên anh hiểu họ cần gì nhất.”

Mỗi lần nhìn anh ngồi đàn trong khu từ thiện, tôi lại mỉm cười. Bởi người đàn ông từng bị cả họ hàng tôi coi thường, lại chính là người cho tôi hạnh phúc thật sự.

Tôi 33 tuổi, từng bị chê là “ế”, từng lấy một “kẻ ăn xin” – và cũng từng bị cả họ cười nhạo. Nhưng giờ, tôi chỉ thấy biết ơn vì ngày ấy mình đã không nghe lời thiên hạ, mà nghe theo trái tim.

Bởi đôi khi, điều quý giá nhất không nằm trong vẻ bề ngoài hay thân phận – mà nằm ở chỗ, ta dám tin vào tình yêu khi cả thế giới đều bảo rằng mình ngu ngốc.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News