Trong tiệc tá/i hô/n của mình, tôi đã cười h/ả h/ê khi thấy vợ cũ làm bồi bàn, nhưng 30 phút sau, một sự thật ph/ũ ph/àng đã được phơi bày, khiến toàn thân tôi lạ//nh c//óng…
Khách sạn sang trọng hôm ấy sáng rực ánh đèn. Tôi, một người đàn ông ngoài 40, tay nắm tay cô dâu mới trẻ trung xinh đẹp, bước vào giữa bao ánh mắt ngưỡng mộ. Tiệc cưới của tôi khiến nhiều người trầm trồ: hoa tươi trải dài, rượu vang hảo hạng, nhạc du dương. Tôi nghĩ mình đang ở đỉnh cao hạnh phúc và thành công.
Nhưng rồi, giữa khoảnh khắc tôi nâng ly chúc mừng, ánh mắt tôi bất chợt dừng lại nơi góc phòng. Một dáng người quen thuộc… chiếc áo đồng phục giản dị, tóc búi gọn, tay bưng khay đồ uống. Trái tim tôi khựng lại một giây, nhưng sau đó bật thành tiếng cười.
Là cô ấy – vợ cũ của tôi. Người phụ nữ từng đầu ấp tay gối, từng nấu cho tôi bữa cơm giản dị mỗi ngày. Giờ đây, trong khi tôi khoác trên mình bộ vest đắt tiền, đứng cạnh cô dâu mới trẻ đẹp, thì cô lại phải làm phục vụ trong chính bữa tiệc của tôi. Tôi thấy buồn cười, thấy hả hê.
Bạn bè ngồi quanh cũng thì thầm:
– Kìa, có phải vợ cũ của anh không?
– Ừ, đời đúng là trớ trêu. Người đàn ông thành đạt, kẻ thất bại thì phải đi bưng bê.
Tôi nghe và chỉ cười, coi đó như chiến thắng ngọt ngào sau cuộc ly hôn.
Khoảng 30 phút sau, khi buổi tiệc đã rộn ràng hơn, một vị khách lớn tuổi, dáng vẻ nghiêm nghị, tiến đến bàn tôi. Ông ta là đối tác làm ăn quan trọng mà tôi vẫn khao khát có được hợp đồng từ lâu. Ông cười, nâng ly chúc mừng:
– Chúc mừng anh đã tìm thấy hạnh phúc mới.
Tôi rạng rỡ đáp:
– Cảm ơn anh, hôm nay có sự hiện diện của anh là niềm vinh hạnh cho tôi.
Nhưng rồi ánh mắt ông đột ngột liếc về phía góc phòng, nơi vợ cũ tôi đang lúi húi dọn dẹp. Và bất ngờ, ông đặt ly xuống bàn, đứng thẳng dậy. Giọng ông trở nên trang trọng:
– Xin phép mọi người… Tôi muốn nói vài lời.
Âm thanh trong hội trường chợt lắng xuống.
Ông chỉ tay về phía người phụ nữ mặc đồng phục bồi bàn:
– Mọi người ở đây chắc ít ai biết, nhưng người phụ nữ kia… chính là ân nhân đã cứu sống tôi trong một vụ tai nạn cách đây ba năm. Nếu không có cô ấy lao xuống dòng nước lạnh để kéo tôi lên, có lẽ hôm nay tôi đã chẳng thể ngồi ở đây.
Tất cả khách mời ồ lên kinh ngạc. Tôi chết lặng.
Ông tiếp tục, giọng xúc động:
– Không chỉ vậy, chính cô ấy từng là người đồng sáng lập quỹ từ thiện mà tôi tài trợ. Sau khi gia đình tan vỡ, cô âm thầm rút lui, nhường mọi vinh quang cho chồng cũ, rồi chấp nhận làm việc lao động chân tay để nuôi mẹ già và con nhỏ.
Lời ông như tiếng sét đánh thẳng vào tai tôi. Tôi nhìn về phía cô – vợ cũ của mình. Cô đứng đó, đôi mắt rưng rưng, nhưng vẫn cúi đầu lễ phép, tiếp tục công việc như không có gì xảy ra.
Khách mời bắt đầu xì xào:
– Trời ơi, không ngờ lại là người phụ nữ có tấm lòng như vậy.
– Vậy mà anh ta dám cười nhạo cô ấy ư?
Tôi thấy gương mặt mình nóng bừng, mồ hôi túa ra. Sự kiêu hãnh phút chốc biến thành nỗi nhục nhã ê chề. Những gì tôi từng nghĩ là chiến thắng giờ hóa ra chỉ là sự nhỏ nhen, ích kỷ. Người phụ nữ tôi từng bỏ rơi, từng coi thường, lại chính là người được cả xã hội tôn trọng, và là ân nhân của đối tác quan trọng nhất đời tôi.
Trong giây phút ấy, mọi niềm vui tiệc cưới vụt tắt. Tiếng cười nói xung quanh như xa dần. Tôi lạnh cóng trong tâm hồn, khi nhận ra sự thật: hạnh phúc tôi có hôm nay không hề làm tôi cao quý hơn. Trái lại, chính cách cư xử tàn nhẫn và ngạo mạn của tôi mới biến tôi thành kẻ nhỏ bé nhất giữa căn phòng rực rỡ ánh đèn kia.
Tôi định bước đến gần cô, muốn nói một lời xin lỗi, nhưng đôi chân nặng trĩu. Cô chỉ thoáng nhìn tôi một cái, ánh mắt bình thản, rồi quay đi. Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng mình đã vĩnh viễn đánh mất một điều quý giá – không phải chỉ là một người vợ, mà là một người phụ nữ có trái tim nhân hậu mà cả đời tôi chẳng bao giờ gặp lại lần thứ hai.