×
×

Từ khi tôi phải đeo kính đen để che đôi mắt bị tổ//n thươ//ng, Minh ít khi về nhà

Đến dự đám cưới em gái, tôi sh///ock khi chú rể là chồng mình. Cô ta còn nói: “Chị m///ù thì nhường chồng đi!” – Lúc này, tôi nhẹ nhàng tháo chiếc kính đen xuống, tất cả t//ái m//ặt khi thấy…

Tôi tên là , 32 tuổi, làm kế toán cho một công ty nhỏ. Nhiều người bảo tôi hiền lành, nhẫn nhịn, đôi khi đến mức khờ dại. Có lẽ đúng, bởi tôi đã tin vào tình yêu của Minh, người đàn ông mà tôi từng nghĩ là cả thế giới. Chúng tôi quen nhau từ thời đại học, yêu nhau 5 năm rồi kết hôn. Cuộc sống không giàu có, nhưng tôi vẫn thấy đủ đầy, chỉ cần có anh bên cạnh.

Nhưng cách đây nửa năm, tai nạn giao thông ập đến khi tôi đang trên đường đi làm về. Chiếc xe tải mất lái lao tới, tôi may mắn giữ được mạng, nhưng đôi mắt lại bị tổn thương nặng. Bác sĩ nói cần thời gian điều trị, có thể tôi sẽ không nhìn thấy nữa.

Những ngày ấy, Minh là người chăm tôi tận tình. Anh luôn nắm tay tôi, an ủi:
– “Không sao đâu, anh sẽ là đôi mắt của em.”

Tôi đã tin. Tin đến mức không nhận ra rằng, đằng sau giọng nói dịu dàng ấy, là sự lạnh lùng đang lớn dần theo từng ngày.

Từ khi tôi phải đeo kính đen để che đôi mắt bị tổn thương, Minh ít khi về nhà. Anh bảo bận công việc, phải đi công tác. Tôi không nghi ngờ gì cả. Mọi sinh hoạt trong nhà, nhờ Linh – em gái ruột của tôi – giúp đỡ. Linh nhỏ hơn tôi 4 tuổi, hoạt bát, xinh xắn, từng gọi anh Minh là “anh rể hiền nhất thế gian”.

Thế rồi một ngày, Linh thông báo tin mừng:
– “Chị ơi, em sắp kết hôn rồi!”

Tôi mừng thay cho nó, vội hỏi:
– “Với ai thế? Sao không nói sớm cho chị biết?”

Linh cười khúc khích:
– “Người chị cũng biết đấy, nhưng em muốn để hôm cưới chị mới bất ngờ.”

Tôi chỉ nghĩ cô ấy đùa.

Ngày cưới Linh, tôi bắt xe về quê. Tôi mặc bộ váy xanh nhạt, cẩn thận đeo kính đen che đi đôi mắt mờ đục. Bước vào sảnh tiệc, tiếng nhạc, tiếng cười nói vang lên ấm áp. Ai cũng chúc mừng, chỉ riêng tôi hơi lạ: sao Linh không hề giới thiệu chú rể với tôi trước?

Khi MC cất giọng: “Xin mời cô dâu Linh và chú rể Minh bước lên sân khấu!”, tôi bỗng thấy cả cơ thể mình lạnh toát. Cái tên ấy… Minh.

Tôi run rẩy đứng dậy, hướng theo tiếng vỗ tay. Và khi bước chân của chú rể vang lên gần hơn, giọng nói quen thuộc ấy khẽ cất lên:
– “Em… đừng làm ồn ở đây, Hà.”

Mọi thứ quay cuồng. Tôi cười mà nước mắt chảy xuống sau lớp kính.
– “Minh… là anh sao? Chú rể là anh à?”

Linh tiến lại, giọng cô ta lạnh tanh:
– “Đúng! Chị mù rồi thì nên buông tha cho anh ấy đi. Chị đâu còn gì để giữ? Em yêu anh Minh, và anh ấy cũng yêu em. Chị đừng làm trò hề ở đám cưới của người khác nữa.”

Cả khán phòng xôn xao. Mẹ tôi ngồi ở hàng ghế đầu, mặt trắng bệch, không nói được lời nào.

Minh im lặng, không dám nhìn tôi. Lúc ấy, tôi bỗng thấy mọi tổn thương mấy tháng qua như được xếp lại thành một mũi dao, đâm thẳng vào tim.

Tôi hít sâu, rồi mỉm cười.
– “Phải, chị mù thật. Nhưng Linh à… em có chắc là chị mù không?”

Cô ta bật cười:
– “Còn phải hỏi sao?”

Tôi chậm rãi đưa tay lên, tháo chiếc kính đen xuống. Ánh sáng trong khán phòng khiến nhiều người nín thở. Đôi mắt tôi – dù từng bị tổn thương – giờ đã sáng rõ. Bác sĩ nói, ca phẫu thuật ghép giác mạc cách đây hai tháng thành công, chỉ cần tôi kiêng cẩn và hạn chế ánh sáng mạnh. Tôi chưa nói với ai, kể cả Minh, vì muốn anh vẫn tin rằng tôi mù – để xem anh còn thật lòng với tôi không.

Cả hội trường chết lặng. Linh lùi lại, mặt tái mét. Minh cúi gằm mặt, môi run run:
– “Hà… anh…”

Tôi ngắt lời:
– “Không cần nói gì đâu. Hóa ra, đôi mắt này sáng lại, nhưng trái tim tôi mới là thứ mù quáng nhất.”

Tôi lấy trong túi ra tờ giấy – là giấy ly hôn mà tôi đã ký sẵn. Tôi đặt nó vào tay anh.
– “Tặng anh, như một món quà cưới.”

Rồi tôi quay sang Linh, nở nụ cười buồn:
– “Chúc em hạnh phúc. Nhưng nhớ nhé, người dám cướp chồng của chị mình, sẽ chẳng bao giờ có được sự bình yên.”

Không ai dám nói gì. Tôi quay lưng đi, bước chậm rãi ra khỏi hội trường. Mọi ánh nhìn đổ dồn theo tôi – người phụ nữ từng bị gọi là “mù”, giờ lại là người nhìn thấu nhất.

Ba tháng sau, tôi nghe tin Linh và Minh ly thân. Anh ta thất nghiệp, còn Linh thì phát hiện anh ngoại tình với người khác. Tôi không thấy hả hê, chỉ thấy nhẹ nhõm.

Buổi chiều hôm ấy, tôi đi dạo bên bờ hồ, ánh nắng cuối ngày rọi vào mắt khiến tôi phải nheo lại. Một bé gái chừng 5 tuổi chạy tới, chìa bông hoa dại:
– “Cô ơi, tặng cô nè!”

Tôi nhận lấy, mỉm cười. Cuộc đời đôi khi cần phải đau một lần thật sâu, để ta biết rằng – không có ai là ánh sáng duy nhất của mình cả.

Tôi ngẩng đầu, nhìn trời xanh. Đôi mắt đã sáng, nhưng quan trọng hơn – trái tim tôi đã mở ra, nhìn rõ được những điều thật sự xứng đáng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News