×
×

Tỷ phú bật kh//óc khi thấy chiếc vòng trên tay cô ph/ục v/ụ ngh/èo – H//é l//ộ b/í m/ật độ/ng tr/ời bị ch/e gi/ấu suốt 30 năm!

Tỷ phú bật kh//óc khi thấy chiếc vòng trên tay cô ph/ục v/ụ ngh/èo – H//é l//ộ b/í m/ật độ/ng tr/ời bị ch/e gi/ấu suốt 30 năm!

Trời chiều se lạnh, trong đại sảnh khách sạn 5 sao, những chiếc đèn chùm pha lê hắt ánh sáng lấp lánh khắp nơi. Tất cả đều lộng lẫy, xa hoa, nhưng trong mắt Lan – cô phục vụ trẻ mới ngoài đôi mươi – đó chỉ là nơi để kiếm sống. Mỗi ngày, cô khoác trên mình chiếc đồng phục giản dị, tất bật với công việc dọn bàn, bưng bê đồ ăn cho những vị khách giàu có.

Lan quen với ánh nhìn coi thường của nhiều người. Họ chỉ thấy cô là một nhân viên hèn mọn. Nhưng Lan vẫn kiên cường, bởi phía sau nụ cười ấy là khát vọng đổi đời, là giấc mơ thoát khỏi căn phòng trọ ẩm thấp nơi ngoại ô.

Chiều hôm đó, khách sạn đón một vị khách đặc biệt – ông Hoàng, một tỷ phú giàu có nổi tiếng, người nắm trong tay cả một tập đoàn bất động sản lừng danh. Ông ở độ tuổi ngoài năm mươi, dáng cao lớn nhưng đôi mắt lại trĩu nặng nỗi cô đơn. Dù giàu có tột bậc, ông chưa từng có một mái ấm đúng nghĩa.

Lan được phân công phục vụ bàn tiệc riêng cho ông Hoàng. Cô rụt rè bước đến, tay run nhẹ khi đặt ly rượu vang trước mặt vị tỷ phú. Nhưng điều khiến ông Hoàng bất chợt sững sờ không phải là thái độ lễ phép của Lan, mà là chiếc vòng bạc nhỏ trên tay cô.

Ông bỗng lặng người, bàn tay run rẩy, mắt mở to như vừa nhìn thấy một hồn ma từ quá khứ. Chiếc vòng ấy, ông không thể nào quên – đó chính là kỷ vật mà ba mươi năm trước, ông đã tặng cho mối tình đầu của mình, bà Mai.

Khi còn trẻ, ông Hoàng và bà Mai từng yêu nhau say đắm. Nhưng do gia đình phản đối, vì khác biệt giàu – nghèo, họ bị buộc phải chia lìa. Trước ngày rời xa, ông đã tặng bà chiếc vòng bạc khắc chữ “H&H” – viết tắt của tên hai người. Ông thề rằng sẽ quay lại tìm bà, nhưng sóng gió ập đến: gia đình ông ép ông đi du học, sau đó là cuốn vào vòng xoáy sự nghiệp. Khi quay về, ông chỉ nhận được tin bà Mai đã biến mất không tung tích.

Ông Hoàng gấp gáp hỏi Lan:
– Cô… cô lấy chiếc vòng này ở đâu?

Lan thoáng ngạc nhiên, khẽ siết tay lại:
– Dạ, đây là vật kỷ niệm mẹ tôi để lại. Bà nói nó vô cùng quan trọng, dặn tôi phải giữ bên mình như một báu vật.

Ông Hoàng như bị sét đánh. Mắt ông đỏ hoe, giọng nghẹn lại:
– Mẹ cô… tên là gì?

– Dạ… Mai ạ. Mai Trâm.

Toàn thân ông Hoàng run lên. Bao ký ức xưa ùa về. Ông bật khóc, khiến Lan và cả những nhân viên khác đều sững sờ. Người ta chưa từng thấy một tỷ phú lạnh lùng, quyền lực lại có giây phút yếu đuối đến vậy.

Ông Hoàng nghẹn ngào:
– Trời ơi… con… con chính là con gái của ta sao?

Lan bàng hoàng, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô lắc đầu liên tục:
– Ông nói gì vậy? Tôi… tôi chỉ là một đứa con gái nghèo, lớn lên cùng mẹ. Cha tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ.

Ông Hoàng nhìn cô, ánh mắt đau đớn:
– Không… con chưa bao giờ mất cha. Ta chính là cha con.

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Ông Hoàng kể lại toàn bộ câu chuyện năm xưa. Sau khi ông bị ép rời xa, bà Mai phát hiện mình mang thai. Vì không muốn liên lụy đến ông, bà âm thầm rời khỏi thành phố, sinh Lan và một mình nuôi con khôn lớn. Bà chưa từng tìm đến ông, cũng không hé lộ thân phận thật sự của Lan.

Lan nghe đến đây, đôi mắt ngấn lệ. Tim cô hỗn loạn với bao cảm xúc lẫn lộn – bất ngờ, giận dữ, và cả nỗi đau. Cả tuổi thơ cô sống trong thiếu thốn, nhìn mẹ gánh vác tất cả một mình, trong khi người cha ruột – một tỷ phú quyền lực – lại hiện hữu ngay trước mặt.

– Nếu ông thật sự là cha tôi… tại sao suốt 20 năm qua, ông chưa từng tìm đến? Tại sao mẹ tôi phải chịu khổ đến vậy? – Lan nghẹn ngào.

Ông Hoàng quỳ sụp xuống, giọng run rẩy:
– Cha đã tìm… nhưng không đủ. Cha bị cuốn vào công việc, lại bị gia đình ngăn cản. Cha không biết con tồn tại. Hôm nay, nhờ chiếc vòng này, cha mới biết được sự thật. Cha xin lỗi con, xin lỗi mẹ con…

Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đã chai sạn vì thương trường. Những người xung quanh lặng người chứng kiến cảnh tượng ấy.

Lan run run chạm vào chiếc vòng, rồi nhớ lại những lời mẹ từng dặn: “Dù con có khổ thế nào, hãy tin rằng trên đời này vẫn có người thương con thật lòng. Chiếc vòng này là bằng chứng.”

Trong lòng cô dậy sóng. Một bên là ký ức tuổi thơ đầy thiếu thốn, một bên là người cha đang quỳ gối xin tha thứ.

Cuối cùng, Lan thở dài, đôi mắt rưng rưng:
– Tôi không biết có thể gọi ông là cha hay không… Nhưng tôi tin mẹ chưa bao giờ oán hận ông. Tôi sẽ cho ông cơ hội, vì mẹ… và cũng vì chính tôi.

Ông Hoàng bật khóc như một đứa trẻ. Ba mươi năm chờ đợi, cuối cùng ông cũng tìm lại được giọt máu của mình.

Từ hôm đó, cuộc đời Lan rẽ sang một trang mới. Cô không còn là cô phục vụ nghèo hèn trong khách sạn sang trọng nữa, mà trở thành người con gái được tỷ phú Hoàng công khai nhận lại. Nhưng trên hết, điều khiến Lan xúc động không phải là vật chất hay danh phận, mà là cuối cùng cô đã tìm được nửa phần gốc rễ đã bị chôn giấu suốt ba mươi năm.

Trong lễ tưởng niệm mẹ ít lâu sau, Lan cùng cha thắp nén hương, đứng trước di ảnh bà Mai. Ông Hoàng nắm chặt tay con gái, giọng nghẹn ngào:
– Mai ơi, anh đã tìm thấy con của chúng ta rồi. Từ nay, anh sẽ bù đắp tất cả…

Lan khẽ gật đầu, nước mắt lăn dài. Trái tim cô khép lại một chương đời buồn, mở ra hy vọng mới, nơi tình phụ tử được tìm lại từ chiếc vòng bạc nhỏ bé – minh chứng cho một tình yêu không bao giờ mất đi, dù bị che giấu suốt 30 năm.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News