×
×

Về quê cùng chồng, đang ăn cơm thì chị dâu h/ất thẳng bát của tôi: “Đừng ăn, mau ch/ạy ngay!”, từ đó l/ộ ra b/í m/ật kinhkhung của mẹ chồng…

Về quê cùng chồng, đang ăn cơm thì chị dâu h/ất thẳng bát của tôi: “Đừng ăn, mau ch/ạy ngay!”, từ đó l/ộ ra b/í m/ật kinhkhung của mẹ chồng…

Tôi tên Thảo, kết hôn được gần một năm. Chồng tôi – Nam – là con trai thứ hai trong gia đình có ba anh em. Ngày cưới, mọi người đều bảo tôi may mắn vì lấy được người chồng hiền lành, biết thương vợ. Nhưng tôi lại lo sợ mỗi lần về quê chồng, bởi không khí trong nhà lúc nào cũng căng thẳng.

Đợt nghỉ lễ vừa rồi, Nam năn nỉ tôi cùng về quê vài ngày. Tôi vốn ái ngại vì nghe nhiều lời đồn rằng trong nhà chồng, chị dâu cả rất khó tính, còn cha mẹ chồng thì khắt khe. Nhưng nghĩ tình chồng, tôi cũng gật đầu.

Hôm ấy, cả gia đình quây quần trong bữa cơm. Đó là lần đầu tiên tôi ngồi ăn cùng đông đủ mọi người. Trên mâm bày đủ món: canh chua cá, thịt kho, rau xào… Bầu không khí thoạt đầu có vẻ yên ả. Tôi khẽ thở phào, tự nhủ chắc mình đã lo lắng quá.

Thế nhưng, khi tôi vừa đưa đũa gắp miếng cá vào bát thì bất ngờ xoảng! – chị dâu cả, tên Hạnh, hất thẳng bát cơm của tôi xuống đất. Nước canh và hạt cơm văng tung tóe khắp chiếu. Mọi người sững sờ, tôi thì chết lặng, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

Chị Hạnh nhìn tôi, mặt tái nhợt, thở gấp gáp:

– Đừng ăn! Mau chạy ngay!

Tôi bàng hoàng, tim đập thình thịch. Cả bàn ăn xôn xao, mẹ chồng đập mạnh tay xuống bàn quát:

– Hạnh, cô làm trò gì thế hả?

Chị dâu run rẩy, mắt ngấn lệ, chỉ vào tô canh đặt trước mặt tôi:

– Trong đó… có thu//ốc độ///c!

Cả mâm chết lặng. Tôi như bị sét đánh, tay chân bủn rủn. Tôi nhìn quanh, ánh mắt mọi người hoặc hoang mang, hoặc né tránh.

Mẹ chồng mặt biến sắc, lắp bắp:

– Cô nói linh tinh gì vậy?

Nhưng tôi thấy rõ bàn tay bà run lên, chiếc muỗng trên tay rơi xuống mâm kêu keng một tiếng.

Sau đó, không khí trở nên hỗn loạn. Chồng tôi ôm chặt lấy tôi, gặng hỏi:

– Chuyện này là sao? Tại sao lại bỏ thu///ốc?

Chị Hạnh bật khóc nức nở. Hóa ra, vài hôm trước chị vô tình nghe lỏm được cuộc trò chuyện của mẹ chồng với một người đàn bà lạ. Họ bàn bạc sẽ “loại bỏ” tôi, vì cho rằng tôi lấy Nam chỉ để nhắm đến mảnh đất của gia đình. Họ nói thẳng: “Cứ cho nó uống thứ đó, để khỏi vướng bận.”

Chị Hạnh nghe xong kinh hãi, nhưng không dám nói ngay vì sợ bị nghi ngờ. Đến khi thấy tôi sắp ăn bát canh kia, chị mới bất chấp tất cả, hất đổ bát cơm và hét lên.

Tôi toàn thân run rẩy, không tin nổi. Người mẹ chồng mà tôi từng cúi chào kính cẩn, nay lại có thể ra tay độc ác đến vậy sao?

Mọi ánh mắt dồn về phía bà. Nhưng bà chỉ ngồi im, không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.

Ngay sau đó, Nam gọi điện cho công an xã. Khi lực lượng chức năng tới, họ mang phần canh còn lại đi kiểm tra. Kết quả cho thấy trong đó thật sự có một loại thu///ốc ng///ủ li/ều ca//o, nếu tôi ăn hết bát cơm ấy, rất có thể ngất xỉu ngay tại bàn.

Mẹ chồng tôi bị mời lên làm việc. Mọi chuyện bung ra, cả làng đều xôn xao. Thì ra, người phụ nữ lạ kia chính là dì họ của Nam, từ lâu muốn con gái mình lấy Nam để giữ đất trong dòng họ. Mẹ chồng tôi vì nghe lời bà ta, lại sẵn định kiến rằng tôi “không xứng”, nên mới làm điều tàn nhẫn.

Tôi ngồi chết lặng trong phòng, từng giọt nước mắt chảy dài. Niềm tin của tôi vào gia đình chồng sụp đổ hoàn toàn.

Vài ngày sau, khi mọi việc được xác minh, mẹ chồng tôi phải cúi đầu xin lỗi. Nhưng vết thương trong lòng tôi đã quá sâu. Tôi nhìn chị dâu cả – người đã bất chấp tất cả để cứu mình – mà lòng ngập tràn biết ơn.

Chị nắm tay tôi, khẽ nói:

– Em đừng sợ. Không phải ai trong nhà này cũng ác. Chị còn ở đây, chị sẽ bảo vệ em.

Những lời ấy khiến tôi bật khóc. Tôi chợt hiểu, trong bóng tối của sự tàn nhẫn, vẫn có ánh sáng của tình người.

Tôi quyết định cùng Nam dọn ra ngoài sống. Chúng tôi bắt đầu lại từ đầu, tuy vất vả nhưng lòng thanh thản. Chị Hạnh thỉnh thoảng lén gửi rau, gửi gạo lên cho chúng tôi, như một cách âm thầm đồng hành.

Còn mẹ chồng, từ sau vụ việc ấy, ít nhiều bị bà con làng xóm dè bỉu, sống trong day dứt. Tôi không còn hận, nhưng cũng chẳng thể gọi bà là “mẹ” bằng tất cả sự kính trọng nữa.

Mỗi lần nhớ lại cảnh bát cơm bị hất xuống đất cùng tiếng hét “Mau chạy ngay!”, tôi vẫn rùng mình. Đó không chỉ là phút giây sinh tử, mà còn là cột mốc giúp tôi nhìn thấu bộ mặt thật của những người trong gia đình chồng, để biết trân trọng hơn những ai thật lòng thương mình.

Và trên hết, tôi biết rằng, đôi khi một hành động tưởng như phũ phàng lại chính là ân huệ cứu mạng. Nếu không có chị dâu hôm ấy, có lẽ giờ tôi đã chẳng còn ngồi đây để kể lại câu chuyện này.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News