Mai tiễn chồng ra sân bay bằng đôi dép rách và nụ cười gượng. Cô đã phải vay 300 triệu — số tiền khổng lồ đối với người phụ nữ buôn rau ngoài chợ. Mai nắm chặt tay Hùng, nước mắt rưng rưng: “Anh cứ yên tâm làm việc. Ở nhà em lo được hết. Chỉ mong anh giữ lời, về mình làm lại từ đầu.” Để có 300 triệu cho Hùng đi xuất khẩu lao động, Mai đã phải vay nóng, cắm cả sổ đỏ nhà bố mẹ để lại.
Từ ngày anh đi, cô gồng gánh trả nợ từng đồng, ngày ba bữa chỉ ăn cơm chan nước mắm, tối đến lại may thuê thêm áo quần kiếm tiền lãi. Nửa năm đầu Hùng chật vật làm không đủ ăn Mai còn phải gửi thêm tiền sang cho chồng. 6 năm trời, cô không mua nổi cho mình một bộ quần áo mới. Người gầy rạc tiều tụy vì làm nhiều mà không được tẩm bổ. 6 năm cuối cùng Mai cũng trả hết số nợ vay cho chồng đi XKLĐ.
Hùng không gửi tiền về hàng tháng mà anh giữ lại. Anh nói giữ lại thì mới để được chứ sợ gửi về xé lẻ sau mất vốn. Chồng nói cũng có lý nên Mai không trách móc. Ở nhà chỉ biết cố gắng.
Ngày Hùng về nước, cả làng kéo nhau ra xem. Anh bước xuống xe, áo sơ mi trắng, cổ đeo dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái. Người ta trầm trồ: “Hùng giờ khác xưa rồi, giàu có nhất xã đấy!”
Nhưng khi nhìn thấy Mai – dáng người gầy gò, làn da rám nắng, mái tóc cắt ngắn vì hay cúi may đồ – Hùng nhếch mép cười lạnh: “Cô… chính là người tôi từng gọi là vợ à?”. Mai sững sờ.
Hùng ngồi xuống ghế, vung tay đập phong bì xuống bàn, bên trong là sổ tiết kiệm 6 tỷ.
“Tôi giờ giàu có nhất cái xã này. Tôi không thể sống với người vợ xấu xí, bẩn thỉu như cô được. Cô xem lại mình đi – chẳng khác gì osin nhà quê.”. Câu nói ấy như nh..át d..ao đâ..m thẳng vào tim Mai. Cô chết lặng, không nói nên lời. Người đàn ông mà cô từng hi sinh cả tuổi xuân, cả danh dự, giờ lại chà đạp lên chính lòng tin của mình.
Chưa đầy 3 tháng sau, Hùng tổ chức đám cưới linh đình với cô gái trẻ đẹp – người mà anh quen trong thời gian ở nước ngoài. Cả làng rần rần kéo đến xem, người thương Mai chỉ biết lắc đầu: “Đàn ông có tiền rồi quên hết gốc gác.”Nhưng không ai biết, cô đã âm thầm mở lại cuốn sổ ghi nợ cũ, những tờ giấy vay, những hóa đơn chuyển tiền, từng dòng tin nhắn gửi tiền sang Nhật cho Hùng ngày trước. Cô bắt đầu thu thập lại tất cả — từng chứng cứ một.
Ba ngày sau, khi Hùng và vợ mới tổ chức tiệc cưới linh đình tại nhà hàng sang trọng, Mai xuất hiện trong bộ áo dài xanh ngọc. Cô không đến để làm loạn — mà để đòi lại công bằng.
Giữa lúc quan khách đang nâng ly, Mai bước đến, đặt trước mặt Hùng tập hồ sơ dày cộp:
“Đây là toàn bộ giấy tờ chứng minh anh vay tôi 350 triệu để đi xuất khẩu. Nay anh có tiền, mong anh giữ chữ tín, trả lại cho tôi cả gốc lẫn lãi. Còn nếu không, tòa sẽ giúp tôi làm điều đó.”
Cả khán phòng im phăng phắc. Mẹ vợ mới của Hùng tái mặt. Bà ta hỏi nhỏ: “Con nợ thật à?”
Hùng ấp úng, rồi cúi gằm mặt, không dám nói.
Mai cười nhẹ: “Tôi không cần anh phải yêu, chỉ cần anh trả lại số tiền tôi đã đổ mồ hôi nước mắt vì anh. Còn lòng tự trọng của tôi, anh không mua nổi đâu.” Một tuần sau, Hùng buộc phải chuyển trả lại cho Mai 300 triệu đồng — kèm theo lãi suất theo quy định vì có đầy đủ bằng chứng. Tin đó lan khắp nơi. Người ta khen Mai không chỉ mạnh mẽ mà còn khôn ngoan, biết tự đứng lên bằng pháp lý chứ không bằng nước mắt.
Ngày nhận lại tiền, Mai dùng một phần để mở quán ăn nhỏ. Quán lúc nào cũng đông khách, treo tấm biển đơn giản: “Ăn cơm với nước mắm cũng có ngày đổi đời.”. Còn Hùng, giàu thật đấy — nhưng sống trong những lời xì xào của người đời: “Giàu mà vô ơn, đáng gì đâu.”