×
×

Xe lăn bánh chậm rãi. Gió đêm mát lạnh phả vào mặt khiến bà Hương dễ thở hơn một chút. Hai bên đường, ánh đèn trôi qua như những mảnh ký ức rời rạc.

Nữ Tỷ Phú Ho//ảng Lo//ạn Vì Đang Trên Bờ Vực Ph/á S/ản – Không Ngờ Một Câu Nói Của Anh Xe Ôm Đã C//ứu Cả Công Ty!

Bà Hương ngồi một mình trong căn phòng rộng thênh thang, ánh đèn vàng hắt xuống chiếc bàn dài bóng loáng. Trước mặt bà là xấp hồ sơ dày cộp, những con số đỏ chót như đang nhảy múa trước mắt.

Ba quý liên tiếp thua lỗ.
Đối tác rút vốn.
Ngân hàng từ chối gia hạn.

Công ty mà bà gây dựng hơn ba mươi năm – từ hai bàn tay trắng – giờ chỉ còn cách phá sản một bước ngắn ngủi.

Bà Hương khẽ nhắm mắt.

Cả đời bà chưa từng sợ hãi. Ngày trẻ, bà từng ngủ trên sàn xi măng lạnh, ăn cơm nguội chan nước lã, đi gõ cửa từng khách hàng bị từ chối không biết bao nhiêu lần. Nhưng chưa lần nào bà thấy mình… trống rỗng như lúc này.

Điện thoại rung lên.

Tin nhắn từ hội đồng quản trị:
Cuộc họp khẩn sáng mai. Đề nghị chuẩn bị phương án cắt giảm nhân sự và bán tài sản.

Bà Hương bật cười khẽ.
Cười chính mình.

Cắt giảm. Bán tháo. Nghĩa là chấp nhận thất bại.

Bà đứng dậy, khoác áo, bước ra ngoài. Không gọi tài xế quen. Bà không muốn ai nhìn thấy gương mặt mệt mỏi này.

Bà gọi đại một chuyến xe ôm công nghệ.

Chiếc xe máy cũ dừng lại. Người đàn ông trung niên đội mũ bảo hiểm bạc màu quay lại nhìn bà, nở nụ cười hiền.

“Chào chị. Mình đi đâu ạ?”

“Đi đâu cũng được,” bà Hương đáp, giọng mệt mỏi. “Đi một vòng.”

Anh xe ôm hơi ngạc nhiên nhưng không hỏi thêm. “Dạ, chị lên xe cẩn thận.”

Xe lăn bánh chậm rãi. Gió đêm mát lạnh phả vào mặt khiến bà Hương dễ thở hơn một chút. Hai bên đường, ánh đèn trôi qua như những mảnh ký ức rời rạc.

“Chị có vẻ buồn,” anh xe ôm lên tiếng sau một hồi im lặng.

Bà định im lặng, nhưng rồi không hiểu sao lại nói:
“Tôi sắp mất công ty.”

Anh không quay lại. Chỉ gật đầu nhẹ. “Chắc chị đã vất vả lắm.”

Câu nói đơn giản ấy khiến bà Hương khựng lại. Không thương hại. Không tò mò. Chỉ là một sự thừa nhận.

“Anh làm xe ôm lâu chưa?” bà hỏi.

“Hơn mười năm rồi,” anh đáp. “Trước đó tôi cũng từng có công ty nhỏ.”

Bà Hương ngạc nhiên. “Anh cũng từng làm kinh doanh?”

“Dạ,” anh cười buồn. “Nhưng thất bại.”

“Vì sao?” bà hỏi.

“Vì tôi không chịu nghe những người làm cùng mình,” anh nói thẳng. “Lúc nhận ra thì đã muộn.”

Xe chạy thêm một đoạn. Tiếng máy nổ đều đều như nhịp tim.

Bà Hương nhíu mày. “Anh nghĩ công ty thất bại thường vì điều gì?”

Anh xe ôm suy nghĩ một lúc, rồi nói chậm rãi:

“Không phải vì thiếu tiền. Cũng không hẳn vì thị trường. Mà vì người đứng đầu không còn nghe được tiếng của những người ở dưới.”

Bà Hương giật mình.

Anh tiếp lời, giọng vẫn đều đều như kể chuyện đời mình:
“Những người bốc hàng biết kho nào đang tắc.
Người giao hàng biết tuyến nào đang lãng phí.
Nhân viên bán hàng biết khách thật sự đang cần gì.
Nhưng họ không được hỏi. Hoặc có nói cũng chẳng ai nghe.”

Bà Hương cảm thấy tim mình đập mạnh.

Đó chính xác là những gì đang diễn ra trong công ty bà. Hệ thống báo cáo dày hàng trăm trang, nhưng mọi thứ đều đẹp đẽ. Trong khi chi phí vận hành đội lên từng ngày.

“Anh tên gì?” bà hỏi.

“Tôi tên Thành,” anh đáp.

“Anh Thành,” bà nói chậm rãi, “nếu anh là tôi, anh sẽ làm gì đầu tiên?”

Anh Thành không trả lời ngay. Xe dừng lại ở một ngã rẽ vắng. Anh tắt máy, quay lại nhìn bà, ánh mắt chân thành.

“Tôi sẽ hoãn cuộc họp cắt giảm,” anh nói.
“Thay vào đó, tôi sẽ đi xuống xưởng, kho, bộ phận giao hàng. Tôi sẽ hỏi họ một câu: Công ty đang sai ở đâu?

Câu nói ấy như một tia chớp.

Bà Hương lặng người.

Suốt bao năm, bà ngồi trong phòng họp sang trọng, nghe những bản trình bày trơn tru. Nhưng bà chưa từng cúi xuống hỏi những người trực tiếp vận hành công ty.

Xe dừng lại.

Anh Thành nhìn đồng hồ. “Đến nơi rồi, chị.”

Bà Hương không xuống xe ngay. Bà rút ví, đưa anh gấp nhiều lần số tiền hiển thị.

“Cảm ơn anh,” bà nói. “Anh vừa cứu một người.”

Anh Thành vội xua tay. “Tôi chỉ nói điều tôi từng hối hận.”

Sáng hôm sau, cuộc họp hội đồng quản trị bị hủy.

Thay vào đó, bà Hương xuất hiện tại nhà kho của công ty, trong bộ quần áo giản dị. Nhân viên sửng sốt. Có người tưởng bà đến thông báo sa thải.

Nhưng bà chỉ nói một câu:

“Hôm nay, tôi đến để nghe.”

Cả không gian im lặng.

Rồi một người lên tiếng.
Rồi thêm người nữa.
Những vấn đề bị bỏ qua nhiều năm dần hiện ra: quy trình chồng chéo, hợp đồng vận chuyển bất hợp lý, phần mềm không phù hợp thực tế.

Bà Hương ghi chép không ngừng.

Ba ngày sau, bà mời một người lạ đến cuộc họp điều hành.

Anh Thành – trong chiếc áo sơ mi đơn giản, tay còn vết chai.

Ban lãnh đạo xôn xao.

“Anh là…?” có người hỏi.

“Là người nhắc tôi nhớ rằng tôi đã từng bắt đầu từ đâu,” bà Hương đáp.

Anh Thành không nói nhiều. Anh chỉ chỉ ra những điểm nghẽn mà anh nhìn thấy từ góc độ của một người từng lăn lộn thực tế.

Một tuần sau, công ty dừng kế hoạch sa thải.
Một tháng sau, chi phí vận hành giảm mạnh.
Ba tháng sau, dòng tiền dần ổn định.

Khi báo cáo tài chính quý mới được công bố, cả hội đồng chết lặng.

Công ty thoát khỏi bờ vực phá sản.

Bà Hương đứng trước toàn thể nhân viên, giọng run run:

“Tôi đã suýt đánh mất tất cả. Không phải vì thiếu năng lực, mà vì thiếu lắng nghe.”

Bà quay sang anh Thành. “Cảm ơn anh.”

Anh Thành cúi đầu, lúng túng.

Sau này, anh không còn chạy xe ôm nữa. Anh trở thành cố vấn vận hành cho công ty – không hào nhoáng, không chức danh lớn, nhưng tiếng nói của anh được lắng nghe.

Còn bà Hương, mỗi lần được hỏi bí quyết vực dậy công ty, bà chỉ mỉm cười:

“Đôi khi, thứ cứu ta không phải là một chiến lược vĩ mô.
Mà là một câu nói thật lòng… từ người ta chưa từng để ý.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News