Tôi phát hiện chồng mình ngoại tình vào một buổi tối rất bình thường.
Không phải nước hoa lạ.
Không phải tin nhắn mùi mẫn.
Mà là một hóa đơn khách sạn rơi trong túi áo vest anh ta — nơi tôi chưa từng chạm vào suốt 8 năm hôn nhân.
Tôi không làm ầm ĩ.
Chỉ đặt tờ hóa đơn lên bàn ăn.
Anh ta im lặng rất lâu rồi nói:
“Anh xin lỗi.”
Hai chữ đó không cứu được gì.
Tôi nộp đơn ly dị ngay tuần sau.
Nhưng đúng hôm tôi chuẩn bị ký giấy, một người đàn ông lạ mặt đứng đợi tôi trước văn phòng luật sư.
Anh ta khoảng hơn 40 tuổi, ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt mệt mỏi.
“Cô là Hà?”
“Tôi là chồng của người phụ nữ đang qua lại với chồng cô.”
Tôi chết lặng.
Anh ta kéo ghế, ngồi xuống đối diện tôi, đặt lên bàn một phong bì dày.
“Trong này là 100 triệu.”
Tôi đứng bật dậy:
“Anh nghĩ tôi là loại người gì?”
Anh ta không nao núng:
“Tôi không mua sự im lặng.
Tôi chỉ muốn cô đừng ly dị vội.”
Tôi cười chua chát:
“Để anh ta tiếp tục lừa tôi à?”
Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng thấp xuống:
“Không.
Để anh ta tự sụp đổ.”
Tôi im lặng.
“Ba tháng.”
Anh ta nói tiếp.
“Chỉ cần ba tháng nữa.
Sau đó, cô sẽ biết vì sao.”
Tôi không hiểu.
Nhưng tôi cũng không từ chối số tiền đó.
Ba tháng sau, mọi thứ thay đổi nhanh đến mức tôi không kịp trở tay.
Chồng tôi — người từng tự tin, bảnh bao — bắt đầu mất ngủ, cáu gắt, lo lắng.
Anh ta liên tục nghe điện thoại trong phòng tắm.
Đêm nào cũng mơ màng nói mê.
Cho đến một tối, anh ta quỳ xuống trước mặt tôi.
“Hà… anh xong rồi.”
Hóa ra, chồng của tiểu tam là người đầu tư vốn cho công ty chồng tôi từ những ngày đầu.
Ba tháng qua, anh ta rút toàn bộ vốn, đồng thời nộp bằng chứng gian lận tài chính mà chính anh ta âm thầm thu thập suốt nhiều năm.
Công ty bị điều tra.
Hợp đồng bị hủy.
Danh tiếng sụp đổ.
Còn tiểu tam?
Cô ta biến mất ngay khi tiền không còn.
Tôi gặp lại người đàn ông kia lần cuối ở quán cà phê nhỏ.
Anh ta đẩy phong bì khác về phía tôi:
“100 triệu kia… coi như bồi thường cho những gì cô phải chịu.”
Tôi lắc đầu:
“Tôi không cần nữa.”
Anh ta gật đầu, nói chậm rãi:
“Cô biết không…
người phản bội luôn nghĩ mình thông minh.
Nhưng họ quên rằng những người bị bỏ lại mới là người đủ tỉnh táo để chờ đúng lúc.”
Tôi ký đơn ly dị sau đúng ba tháng.
Lần này, tôi không còn tức giận.
Chỉ thấy nhẹ.
Vì có những cuộc hôn nhân không cần cứu.
Chỉ cần kết thúc đúng thời điểm…
để kẻ phản bội không còn đường quay đầu.