×
×

Ngày tôi đưa em về ra mắt, ngay khi nhìn thấy mặt Liunh, bố tôi rụ//ng r//ời chân tay, luôn miệng phản đối.

“Tôi Quen Linh Ở Quán Hát – Ngày Đưa Em Về Ra Mắt, Bố Tôi Rụng Rời Chân Tay, Cật Lực Phản Đối…”

Tôi tên Tuấn, 32 tuổi, nhân viên kỹ thuật trong một công ty xây dựng. Tôi gặp Linh vào một tối mưa, khi anh em trong phòng rủ nhau đi hát ở quán Thơm Thảo. Linh là nhân viên phục vụ ở đó – giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt biết cười, khác hẳn những cô gái thường thấy ở mấy chỗ như vậy.

Tôi không hiểu sao, chỉ cần nhìn em lần đầu, tim tôi như có gì đó rung lên.
Em nói chuyện khẽ khàng, không chèo kéo, chỉ lặng lẽ rót nước, mỉm cười. Khi tiễn khách ra cửa, em khẽ cúi đầu:
– Cảm ơn anh đã đến.

Từ hôm ấy, tôi không còn tìm thú vui ở những cuộc tụ tập nữa. Tôi tìm đến quán chỉ để gặp em. Cứ sau mỗi ca làm, tôi chở em về, hai người nói chuyện dưới ánh đèn đường. Em kể:
– Em lên thành phố làm để gửi tiền về nuôi em trai học đại học. Ba mẹ mất sớm rồi…

Một cô gái như thế – dịu dàng, chịu thương chịu khó – tôi không thể không yêu. Sau nửa năm, tôi quyết định đưa Linh về ra mắt.


Hôm đó, Linh mặc chiếc váy xanh nhạt, tay cầm bó hoa nhỏ, rụt rè bước vào nhà tôi. Mẹ tôi nhìn em, khẽ gật đầu chào. Nhưng bố tôi… vừa thấy em đã đứng sững. Khuôn mặt ông trắng bệch, bàn tay run run làm rơi cả tách trà.

– Con… quen cô ấy ở đâu? – Bố hỏi, giọng lạc đi.
– Ở quán hát, nhưng em ấy không phải loại người xấu, bố à. Linh hiền lắm, thật lòng lắm…

Bố đập bàn một cái “rầm”, quát lớn:
– Không được! Tuyệt đối không được qua lại với cô ta!

Tôi sững sờ. Mẹ tôi kéo tay ông:
– Ông nói khẽ thôi, con bé còn ở đây.
Nhưng ông chỉ lắc đầu, ánh mắt như chứa đầy sợ hãi lẫn đau đớn:
– Bảo cô ta đi đi, càng xa càng tốt!

Linh cúi đầu, môi run rẩy:
– Cháu xin lỗi, có lẽ cháu không nên đến…

Tôi đuổi theo em ra cổng, nắm tay em:
– Em đừng để tâm, chắc bố anh hiểu lầm gì đó. Anh sẽ nói chuyện lại.

Nhưng khi tôi quay vào, bố chỉ thở dài, nhìn ra xa xăm:
– Con không hiểu đâu, cô gái đó… là người con không thể lấy.

Cả đêm hôm đó, tôi không ngủ được. Tại sao ông lại phản ứng dữ dội đến thế?


Vài ngày sau, tôi gặng hỏi mẹ. Mẹ chỉ nhìn tôi thật lâu, rồi nghẹn ngào:
– Có những chuyện… bố con giấu hơn 20 năm nay.
– Chuyện gì hả mẹ?
– Năm xưa, trước khi cưới mẹ, bố từng… có một đứa con gái với người phụ nữ khác. Nhưng người phụ nữ ấy bỏ đi, mang con theo. Sau đó, bố con ân hận, đi tìm mãi không thấy…

Tôi đứng chết lặng. Tim như có ai bóp nghẹt. Một linh cảm khủng khiếp len vào đầu tôi.
– Mẹ… con gái của người đó tên là gì?

Mẹ tôi nhìn xuống, nước mắt rơi:
– Hình như… là Linh.

Tôi bủn rủn cả người. Mọi mảnh ghép bỗng khớp lại — phản ứng của bố, ánh mắt ông nhìn Linh… tất cả đều có lý do.


Tôi không thể tin nổi. Tôi lao xe đến tìm Linh, tim đập thình thịch.
Em vẫn ở căn trọ nhỏ cuối ngõ, vừa thấy tôi đã cười buồn:
– Anh đến làm gì nữa? Bố anh không muốn em với anh rồi…

Tôi nhìn em, lắp bắp:
– Linh… em có từng nghe mẹ em nói… về bố ruột mình không?

Linh khựng lại, mặt tái mét. Một lúc lâu, em run run đáp:
– Mẹ em bảo, bố em ở Bắc Ninh, từng làm kỹ sư. Nhưng ông ấy bỏ hai mẹ con đi từ khi em còn bé. Sao anh… lại hỏi vậy?

Tôi không nói được gì nữa, chỉ thấy mọi thứ trước mắt mờ đi. Tôi đưa em tấm ảnh cũ mà mẹ tôi đã tìm trong ngăn tủ — một người đàn ông trẻ, mặc áo công nhân, ôm đứa bé gái nhỏ xíu.
Linh nhìn ảnh, rồi òa khóc nức nở.
– Đây là… mẹ em, và em… lúc 3 tuổi…

Cả hai chúng tôi im lặng. Gió ngoài ngõ thổi qua, lạnh buốt như cắt da.
Tôi hiểu, từ giây phút đó, giữa tôi và Linh là một vực sâu không thể nào bước qua.


Sau đêm ấy, Linh rời khỏi thành phố. Em để lại cho tôi một tờ giấy:

“Anh ơi, em chưa từng trách ai cả. Em cảm ơn vì đã từng thương em thật lòng. Em đi tìm mẹ – và có lẽ, cũng là đi tìm nửa kia của máu thịt mình. Mong anh hạnh phúc.”

Tôi giữ bức thư ấy trong ví, đến giờ vẫn chưa thể đọc lại lần hai.
Bố tôi sau chuyện đó, đêm nào cũng ngồi lặng trước bàn thờ, khẽ nói:
– Giá như năm xưa ta đừng bỏ rơi mẹ con nó…


Ba năm sau, tôi nhận được bưu kiện gửi từ một vùng miền Trung. Trong đó có tấm ảnh Linh mặc áo dài trắng, đang cười rạng rỡ bên biển, cùng dòng chữ:

“Anh đừng lo, em vẫn sống tốt. Chúng ta, dù không thể là người yêu, nhưng vẫn là một phần máu thịt – và điều đó, em sẽ trân trọng đến hết đời.”

Tôi nhìn tấm ảnh thật lâu, nước mắt rơi xuống.
Đôi khi, tình yêu không sai – chỉ là số phận trớ trêu khiến người ta không thể đi cùng nhau.


💔 Thông điệp nhân văn:

Có những cuộc gặp tưởng là duyên, hóa ra là thử thách của định mệnh.
Tình yêu thật sự không nằm ở việc được ở bên nhau, mà ở chỗ dám buông tay khi biết điều đó là đúng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News