Làng Hoàng Mai nằm nép mình bên dòng sông Đáy, nơi lúa xanh mướt quanh năm và những con đường đất đỏ dẫn vào từng ngõ nhỏ. Dân làng sống bình dị, nhưng chuyện hôn nhân thì luôn là đề tài nóng hổi, lan truyền nhanh hơn cả cơn gió đồng. Năm ấy, cả làng xôn xao vì Lan – cô gái đẹp nhất nhì làng, con ông bà giáo Thắng, sắp lên xe hoa về nhà Minh, con trai trưởng ông bà Phú – gia đình giàu có nhất vùng với hàng chục hecta ruộng và một đàn bò sữa.
Lan 22 tuổi, da trắng hồng, mắt sáng long lanh, tốt nghiệp cao đẳng sư phạm và đang dạy mẫu giáo ở trường làng. Minh 25 tuổi, du học về từ Hàn Quốc, làm quản lý cho một công ty xuất khẩu gạo. Đám hỏi diễn ra linh đình, trầu cau đầy mâm, vàng vòng lấp lánh. Dân làng bảo: “Đôi trẻ trời sinh một cặp, Lan về nhà Minh là cá chép hóa rồng.”
Nhưng chỉ ba ngày trước đám cưới, tai họa ập đến.
Sáng ấy, nhà Lan đông nghẹt người. Họ nhà trai kéo đến, dẫn đầu là ông Phú, mặt đỏ gay vì giận. Bà Phú khóc lóc, cầm tờ giấy siêu âm run rẩy. “Con Lan nhà các ông bà có thai với thằng khác! Siêu âm đây, 3 tháng rồi! Nhà tôi không chứa chấp loại gái hư hỏng!”
Lan đứng chết trân giữa sân, mặt cắt không còn giọt máu. Cô lắc đầu quầy quậy: “Không phải! Con không có! Đây là hiểu lầm!” Nhưng tờ giấy siêu âm ghi rõ tên “Nguyễn Thị Lan”, ngày khám cách đây một tháng, tại bệnh viện huyện.
Ông Thắng, bố Lan, quỳ xuống van xin: “Có nhầm lẫn gì không? Con Lan nhà tôi ngoan ngoãn, chưa từng qua đêm ngoài nhà!” Minh đứng sau bố, mặt lạnh tanh, không nhìn Lan lấy một lần. “Em im đi. Anh biết hết rồi. Em và thằng bạn anh ở công ty… anh có ảnh.”
Dân làng đứng ngoài cổng, xì xào. Ảnh lan truyền trên nhóm Zalo làng: Lan ôm ấp một người đàn ông lạ trong quán cà phê. Lan khóc ngất, nhưng họ nhà trai quay lưng, hủy đám cưới, đòi lại hết lễ vật. Từ hôn công khai, giữa sân nhà gái.
Tin đồn lan như lửa cháy đồng. “Con Lan hư hỏng!”, “Nhà giáo Thắng dạy con kiểu gì!”, “May nhà Minh phát hiện sớm!” Lan bị đuổi việc dạy học, bố mẹ cô xấu hổ không dám ra đường. Cô khóa mình trong phòng, khóc đến khô nước mắt. Minh cưới vợ khác chỉ sáu tháng sau – một cô gái thành phố, con nhà doanh nghiệp.
Lan biến mất khỏi làng một năm sau đó. Không ai biết cô đi đâu.
Lan không chết như lời đồn. Cô lên Hà Nội, mang theo nỗi oan ức và chút tiền tiết kiệm. Ban đầu, cô làm osin cho một gia đình giàu có ở quận Cầu Giấy. Đêm đêm, cô nằm nghĩ về tờ siêu âm giả mạo, về những bức ảnh ghép. Ai đã làm? Minh? Hay kẻ thù nào đó?
Một hôm, bà chủ nhà – chị Hoa, giám đốc một công ty mỹ phẩm – thấy Lan thông minh, khéo léo, bảo: “Em học hành tử tế, sao làm osin? Vào công ty chị làm trợ lý đi.” Lan ngập ngừng, nhưng đồng ý. Cô học thêm marketing online, thiết kế đồ họa. Chị Hoa dạy cô cách kinh doanh, cách nhìn người.
Năm đầu, Lan làm việc như điên. Cô phát hiện tài năng bán hàng trời phú. Từ trợ lý, cô lên quản lý sản xuất. Công ty chị Hoa chuyên mỹ phẩm thiên nhiên, Lan đề xuất ý tưởng dòng sản phẩm từ lá trà xanh làng quê. Doanh số bùng nổ.
Năm thứ ba, Lan tự mở công ty riêng: “Lan Beauty” – mỹ phẩm hữu cơ, xuất khẩu sang Hàn Quốc, Mỹ. Cô thuê nhà máy ở Bắc Ninh, tuyển hàng trăm công nhân. Tên tuổi Lan vang khắp giới kinh doanh. Báo chí gọi cô là “Nữ hoàng mỹ phẩm trẻ”. Tài sản cô tích lũy: hàng trăm tỷ, biệt thự ở Hà Nội, xe sang, và một quỹ từ thiện giúp phụ nữ bị bạo hành gia đình.
Nhưng Lan không quên quê. Cô âm thầm gửi tiền về làng xây trường mẫu giáo mới, sửa đường sá, nhưng không để ai biết danh tính. Cô thay đổi: tóc nhuộm highlight, trang điểm sắc sảo, body gym săn chắc. Không còn cô gái quê ngây thơ, mà là nữ doanh nhân quyền lực.
Minh, trong lúc đó, hôn nhân tan vỡ. Vợ thành phố bỏ theo tình nhân, cuốn theo nửa gia sản. Công ty xuất khẩu gạo của Minh phá sản vì cạnh tranh từ Trung Quốc. Ông Phú bệnh nặng, đàn bò sữa chết vì dịch bệnh. Nhà Minh nợ nần chồng chất.
Năm năm sau ngày từ hôn, làng Hoàng Mai tổ chức lễ hội sông Đáy. Dân làng bất ngờ khi thấy một đoàn xe sang dừng trước ủy ban. Một người phụ nữ bước xuống: váy ôm sát, kính râm, giày cao gót – Lan!
Cả làng sững sờ. Lan cười tươi, tặng quà cho trẻ em, tài trợ lễ hội 500 triệu. Cô về thăm bố mẹ, nhà cửa khang trang nhờ tiền cô gửi. Dân làng vây quanh: “Lan ơi, con giàu thế này từ bao giờ?” Lan chỉ cười: “Con may mắn thôi ạ.”
Tin lan nhanh. Nhà Minh nghe được, ông Phú bảo con trai: “Thằng Minh, mày sai lầm lớn rồi. Con Lan giờ là đại gia, nghe nói công ty nó niêm yết cổ phiếu, tài sản tỷ tỷ!”
Minh xấu hổ, nhưng lòng tham trỗi dậy. Anh ta tìm cách gặp Lan. Tại quán cà phê làng, Minh quỳ xuống: “Lan, anh sai rồi. Năm xưa anh bị lừa, anh tưởng em… Anh vẫn yêu em. Cưới anh lại đi!”
Lan lạnh lùng: “Anh nhầm rồi. Tôi không phải Lan để anh từ hôn nữa.”
Nhưng đó chỉ là khởi đầu. Họ nhà Minh không dừng lại. Ông Phú dẫn cả dòng họ đến nhà Lan, mang trầu cau, vàng vòng: “Cháu Lan, bác xin lỗi. Nhà bác nghèo rồi, Minh nó hối hận. Cháu về làm dâu đi, nhà bác cho cháu quản hết!”
Không chỉ nhà Minh. Cả làng xôn xao vì hàng chục chàng trai xếp hàng xin cưới Lan. Thằng Tân, từng chê Lan “gái quê”, giờ lái xe hơi đến tặng nhẫn kim cương. Thằng Hùng, bạn Minh, gửi hoa hồng 999 bông. Thậm chí ông chủ tịch xã cũng nhắn tin: “Cô Lan, về làng phát triển kinh tế, tôi giới thiệu cháu trai tôi.”
Lan từ chối hết. Cô cười: “Các anh chị nghĩ tiền của tôi dễ lấy thế à?”
Lễ hội sông Đáy đạt cao trào với phần thi đua thuyền. Lan tài trợ giải nhất: 100 triệu. Dân làng reo hò. Đột nhiên, Minh lao lên sân khấu, cầm micro: “Mọi người nghe tôi! Năm xưa tôi từ hôn Lan vì cô ấy bị oan! Tôi có bằng chứng!” Anh ta chiếu slide: tờ siêu âm giả, ảnh ghép, và email từ một tài khoản lạ gửi cho anh ta năm xưa.
Dân làng ồ lên. Minh khóc: “Tôi bị lừa! Kẻ gửi là… là vợ cũ của tôi! Cô ta ghen tị với Lan từ thời đại học, giả dạng để phá!”
Lan đứng dậy, mặt bình thản. Cô cầm micro: “Đúng vậy. Nhưng anh Minh, anh tin lời đồn mà không hỏi tôi một câu. Anh đáng bị vậy.”
Đám đông im bặt. Rồi Lan tiếp: “Hôm nay tôi trở về không phải để trả thù. Mà để công bố: Công ty Lan Beauty sẽ đầu tư 50 tỷ xây nhà máy ở làng, tạo việc làm cho 500 người. Nhưng điều kiện: Những ai từng sỉ nhục tôi, phải xin lỗi công khai.”
Hàng loạt người quỳ xuống: “Lan ơi, tha lỗi!” Minh lao đến ôm chân Lan: “Em tha cho anh, anh sẽ làm trâu làm ngựa!”
Lan đẩy ra: “Muộn rồi.”
Cú twist đầu: Lan công bố người đứng sau tờ siêu âm giả không phải vợ cũ Minh, mà là… chính mẹ Minh! Bà Phú từng ghen tị với nhan sắc Lan, sợ con dâu lấn át, nên thuê người làm giả để hủy hôn, hy vọng Minh cưới con gái đối tác kinh doanh.
Bà Phú tái mặt, quỳ xuống van xin. Dân làng sốc nặng.
Nhưng cú twist cực mạnh: Lan cười lớn: “Các bác đừng tin. Đó chỉ là kịch. Năm xưa, chính TÔI tự dàn dựng từ hôn!”
Dân làng chết lặng. Lan kể: “Tôi yêu Minh, nhưng phát hiện anh ta ngoại tình với vợ tương lai – cô gái thành phố – từ trước đám hỏi. Tôi không muốn cưới kẻ phản bội. Nên tôi tự làm tờ siêu âm giả (dùng tên trùng hợp ở bệnh viện), tự ghép ảnh, gửi cho Minh để anh ta từ hôn. Tôi muốn ra đi trong sạch, không mang tiếng bỏ chồng.
Sau đó, tôi lên Hà Nội, dùng chút tiền tiết kiệm khởi nghiệp. Thành công là nhờ nỗ lực, không phải may mắn. Tôi trở về để thấy các người – những kẻ từng khinh miệt – quỳ xin. Giờ thì sao? Muốn tiền tôi? Muốn việc làm? Không có đâu!”
Lan quay lưng, lên xe sang rời đi. Nhà máy 50 tỷ? Chỉ là lời nói đùa để dụ mọi người lộ bản chất.
Minh ngã quỵ, dân làng im thin thít. Lan – từ nạn nhân thành người thắng cuộc – để lại bài học: Đừng bao giờ khinh thường người bị từ hôn.
Và làng Hoàng Mai, từ đó, không còn ai dám đồn thổi chuyện hôn nhân nữa.