×
×

“Cẩn thận! Đừng tin ông ta! Ông ta không phải là bệnh nhân phòng này, ông ta là…” — một cậu bé trong bệnh viện h/ét vào mặt vị tỷ phú, và sự thật sau đó khiến tất cả mọi người bà/ng hoà/ng…

Trong bệnh viện trung tâm thành phố, nơi những hành lang trắng toát luôn phảng phất mùi thuốc sát trùng và tiếng máy móc kêu bíp bíp đều đặn, không khí đêm khuya càng thêm nặng nề. Ánh đèn huỳnh quang mờ ảo chiếu lên những bức tường loang lổ vết thời gian, tạo nên những bóng đổ dài ngoằng như những ngón tay quỷ dữ. Bệnh viện này, từng là nơi cứu chữa hàng ngàn sinh mạng, giờ đây ẩn chứa những bí mật đen tối mà không ai hay biết. Ở tầng năm, khu nội trú VIP, phòng 512 là nơi dành cho những bệnh nhân giàu có, quyền lực. Và đêm nay, nó trở thành trung tâm của một cơn ác mộng.

Ông Trần Minh Hoàng, vị tỷ phú bất động sản khét tiếng với đế chế hàng tỷ đô la, nằm bất động trên giường bệnh. Khuôn mặt ông nhợt nhạt, đôi mắt sâu hoắm dưới lớp kính cận dày cộm. Ông nhập viện vì một cơn đau tim đột ngột – ít nhất là những gì báo chí loan tin. Thực ra, Hoàng đang trốn tránh. Trốn khỏi những kẻ thù vô hình, những vụ kiện tụng chồng chất, và cả những bí mật kinh hoàng từ quá khứ. Ông đã mua chuộc bác sĩ trưởng khoa để có phòng riêng, không ai được vào mà không có sự cho phép của ông. Y tá trực đêm, cô Lan, một phụ nữ trung niên với đôi mắt mệt mỏi, lặng lẽ kiểm tra máy theo dõi nhịp tim. Ông Hoàng thì thầm với cô: “Đừng để ai vào đây. Đặc biệt là trẻ con. Chúng… chúng làm tôi nhớ đến quá khứ.”

Nhưng bệnh viện không bao giờ yên bình. Ở phòng bên cạnh, 511, là cậu bé Minh, mười hai tuổi, với thân hình gầy guộc và đôi mắt đen láy đầy sợ hãi. Minh bị ung thư máu giai đoạn cuối, nhưng cậu không phải là bệnh nhân bình thường. Cậu có khả năng đặc biệt: nhìn thấy những linh hồn lang thang, những bóng ma chưa siêu thoát. Bác sĩ gọi đó là ảo giác do thuốc, nhưng Minh biết rõ. Đêm nào cậu cũng thì thầm với “các bạn” vô hình, những linh hồn kể cho cậu nghe về những cái chết oan khuất trong bệnh viện này. Minh nằm co ro trên giường, chiếc khăn quàng cổ che kín miệng, cố gắng ngủ để quên đi cơn đau hành hạ.

Đêm đó, khoảng hai giờ sáng, ông Hoàng tỉnh giấc vì tiếng khóc thút thít từ phòng bên. Ông cáu kỉnh nhấn chuông gọi y tá. “Cô Lan, im lặng cái đứa nhóc đó đi! Tôi trả tiền để có sự yên tĩnh!” Cô Lan gật đầu, nhưng khi bước ra hành lang, cô nghe thấy tiếng thì thầm lạ lùng từ phòng 512. Không phải từ ông Hoàng. Tiếng thì thầm ấy… giống như tiếng trẻ con.

Sáng hôm sau, không khí bệnh viện bỗng nhộn nhịp bất thường. Ông Hoàng nhận được cuộc gọi từ luật sư: “Thưa ngài, vụ kiện về khu đất ở quận 7 đã bị bác bỏ. Nhưng có kẻ đang điều tra ngài. Họ nói ngài liên quan đến vụ mất tích của một gia đình cách đây hai mươi năm.” Ông Hoàng tái mặt. Vụ đó… ông đã chôn vùi nó sâu dưới lớp bê tông của đế chế mình. Gia đình ấy – vợ chồng và đứa con trai nhỏ – đã biến mất sau khi từ chối bán đất cho ông. Ông đã thuê người… xử lý. Nhưng giờ, quá khứ đang trồi lên như xác chết dưới đáy sông.

Để trấn an bản thân, ông Hoàng yêu cầu bác sĩ cho phép ông đi dạo hành lang. “Chỉ một chút thôi, để hít thở không khí.” Bác sĩ miễn cưỡng đồng ý, giao ông cho một y tá đẩy xe lăn. Hành lang tầng năm vắng vẻ, chỉ có tiếng bánh xe lăn kêu ken két. Khi đi qua phòng 511, cửa hơi hé, ông Hoàng thoáng thấy cậu bé Minh đang ngồi dậy, vẽ gì đó trên tờ giấy. Đôi mắt cậu bé chạm mắt ông, và Minh đột ngột co rúm lại, như nhìn thấy quỷ dữ.

Buổi chiều, cơn mưa tầm tã đổ xuống thành phố, biến bệnh viện thành một hòn đảo cô lập. Ông Hoàng nằm trên giường, xem tin tức về chính mình trên chiếc iPad. Đột nhiên, cửa phòng mở. Không phải y tá. Là cậu bé Minh, lén lút trèo qua cửa sổ thông gió nối hai phòng – một lối đi bí mật mà lũ trẻ bệnh viện thường dùng để chơi đùa. Minh mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe. Cậu đứng đó, run rẩy, chỉ tay vào ông Hoàng.

“Ông… ông không phải bệnh nhân!” Minh hét lên, giọng the thé vang vọng trong phòng.

Ông Hoàng giật mình, ngồi bật dậy. “Nhóc con, mày vào đây bằng cách nào? Ra ngoài ngay!”

Nhưng Minh không nghe. Cậu lao đến, nắm lấy tay áo ông Hoàng, hét vào mặt ông: “Cẩn thận! Đừng tin ông ta! Ông ta không phải là bệnh nhân phòng này, ông ta là…”

Tiếng hét của Minh bị cắt ngang bởi tiếng cửa phòng bật mở. Y tá Lan và hai bảo vệ lao vào, kéo cậu bé ra. Minh giãy giụa, khóc lóc: “Ông ta là sát thủ! Ông ta giết gia đình tôi! Đừng để ông ta lừa!”

Ông Hoàng cười khẩy, cố giữ bình tĩnh. “Đứa trẻ ảo tưởng thôi. Nó bị ung thư, đầu óc không bình thường.” Nhưng trong lòng ông, cơn sợ hãi dâng trào. Làm sao thằng nhóc biết? Hai mươi năm trước, gia đình mất tích ấy chính là cha mẹ của Minh. Ông đã thuê sát thủ giết họ để chiếm đất, và đứa con trai nhỏ… được cho là chết đuối. Nhưng nếu Minh còn sống?

Bảo vệ đưa Minh về phòng, khóa cửa chặt chẽ. Ông Hoàng gọi luật sư ngay lập tức: “Tìm cách bịt miệng thằng nhóc. Hoặc… loại bỏ nó.” Luật sư do dự: “Ngài, bệnh viện có camera. Sẽ rủi ro.”

Đêm thứ hai, bệnh viện chìm trong bóng tối vì mất điện đột ngột – một cơn bão lớn quật ngã đường dây. Máy phát điện dự phòng chỉ đủ thắp sáng hành lang mờ ảo. Ông Hoàng nằm thao thức, nghe tiếng mưa đập vào cửa sổ như tiếng móng tay cào. Đột nhiên, cửa phòng hé mở. Một bóng dáng nhỏ bé lẻn vào. Lại là Minh. Lần này, cậu cầm theo một con dao nhỏ – dao ăn trái cây cậu giấu dưới gối.

“Ông nghĩ khóa cửa là xong sao?” Minh thì thầm, giọng lạnh lùng lạ thường. “Tôi đã thấy tất cả. Qua các linh hồn. Họ kể cho tôi nghe.”

Ông Hoàng bật đèn pin điện thoại, chiếu vào mặt cậu bé. Khuôn mặt Minh méo mó, không còn là đứa trẻ ngây thơ. “Mày… mày là ai?”

Minh tiến lại gần, con dao lóe sáng. “Tôi là con trai của những người ông giết. Hai mươi năm trước, ông thuê người đốt nhà chúng tôi. Cha mẹ tôi chết cháy, nhưng tôi… tôi được cứu bởi một y tá. Bà ấy giấu tôi, đổi tên, và giờ tôi ở đây, chờ ngày trả thù.”

Ông Hoàng lùi lại, tim đập thình thịch. “Mày nói dối! Thằng bé đó chết rồi!”

“Không.” Minh cười, nụ cười ghê rợn. “Tôi sống sót. Và tôi đã chờ. Bệnh viện này là nơi ông sẽ chết, như cha mẹ tôi.”

Cậu bé lao tới, con dao nhằm thẳng ngực ông Hoàng. Ông né được, nắm lấy tay Minh, vật ngã cậu xuống sàn. Hai người giằng co trong bóng tối. Ông Hoàng, dù yếu vì bệnh tim, nhưng sức mạnh tuyệt vọng giúp ông đè cậu bé xuống. “Mày sẽ không thoát!” Ông siết cổ Minh.

Nhưng rồi, tiếng hét vang lên từ cửa. Y tá Lan và bác sĩ trưởng khoa lao vào, bật đèn khẩn cấp. Họ kéo ông Hoàng ra. Minh nằm bất động, máu chảy từ vết thương tự gây – cậu đã tự cắt tay để tạo chứng cứ.

“Ông ấy tấn công tôi!” Minh khóc lóc, chỉ vào ông Hoàng. “Ông ấy là kẻ giết người!”

Cảnh sát được gọi đến. Ông Hoàng bị còng tay, mặt cắt không còn máu. “Đây là hiểu lầm! Thằng nhóc điên!”

Nhưng bằng chứng bắt đầu chồng chất. Camera hành lang ghi lại Minh lén vào phòng, nhưng cũng ghi âm lời ông Hoàng: “Loại bỏ nó.” Luật sư của ông bị bắt vì tham gia che giấu. Báo chí đổ bộ, tiêu đề giật gân: “Tỷ phú Trần Minh Hoàng – Kẻ sát nhân sau lớp mặt nạ nhân từ.”

Trong phòng giam tạm, ông Hoàng ngồi thu mình, nhớ lại quá khứ. Hai mươi năm trước, ông đã giết gia đình ấy để xây dựng khách sạn sang trọng trên mảnh đất đó. Đứa bé trai nhỏ được cho là chết, nhưng hóa ra sống sót và lớn lên trong cô nhi viện, đổi tên thành Minh. Cậu bé đã theo dõi ông suốt bao năm, chờ cơ hội. Ung thư chỉ là cái cớ để vào bệnh viện – cậu tự đầu độc mình bằng thuốc để nhập viện gần ông.

Cao trào đến khi phiên tòa diễn ra. Minh ngồi trên ghế chứng nhân, kể chi tiết vụ án với giọng bình tĩnh. “Tôi thấy linh hồn cha mẹ mỗi đêm. Họ dẫn tôi đến đây.” Công tố viên trình bày bằng chứng DNA: Minh chính là con trai nạn nhân. Ông Hoàng bị kết án tử hình.

Nhưng twist thực sự đến ở giây phút cuối. Khi ông Hoàng bị dẫn giải ra khỏi tòa, Minh bất ngờ lao đến, ôm chầm lấy ông, thì thầm: “Cảm ơn ông.”

Ông Hoàng sững sờ. “Gì?”

Minh cười, đôi mắt lóe lên sự điên loạn. “Ông không giết gia đình tôi. Tôi… tôi là con trai ông.”

Tất cả mọi người trong phòng xử bàng hoàng. Minh tiếp tục: “Hai mươi năm trước, ông có nhân tình – mẹ tôi. Bà sinh tôi, nhưng ông bỏ rơi để bảo vệ danh tiếng. Mẹ tôi tái hôn, và ông chồng sau giết bà để chiếm tài sản. Ông thuê người điều tra, nhưng muộn. Tôi lớn lên với hận thù, nghĩ ông là kẻ giết người. Tôi dựng lên tất cả – tự đầu độc để vào viện, thuê hacker giả mạo bằng chứng DNA, mua chuộc y tá để ghi âm. Tôi muốn ông chịu đựng như mẹ tôi.”

Ông Hoàng quỵ ngã. Hóa ra Minh không phải nạn nhân, mà là con trai ruột – đứa con hoang ông chưa từng thừa nhận. Cậu bé đã biến nỗi đau thành kế hoạch trả thù hoàn hảo, lợi dụng bệnh viện làm sân khấu. Linh hồn? Chỉ là ảo tưởng cậu tự tạo để thuyết phục bản thân.

Cảnh sát kiểm tra lại: Bằng chứng DNA là giả. Vụ giết hại gia đình là do người chồng sau, không liên quan ông Hoàng. Minh bị bắt vì tội vu khống, giết người gián tiếp (ông Hoàng chết vì đau tim trong tù trước ngày hành quyết).

Bệnh viện trở lại yên bình, nhưng lời cảnh báo của cậu bé vẫn ám ảnh: “Đừng tin ông ta!” Sự thật là, không ai đáng tin – kể cả nạn nhân. Minh, từ ghế tù, cười thầm: Ông đã thắng, vì ông Hoàng chết trong hối hận. Twist cuối cùng: Minh không ung thư. Cậu khỏe mạnh, chỉ diễn kịch để tiếp cận. Kế hoạch kéo dài hai mươi năm, và cậu là kẻ thao túng thực sự.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News