×
×

Cô nghĩ mấy thứ lý thuyết đó hơn được làm việc vào đội tuyển tỉnh, nở mày nở mặt với họ hàng à? Cô không hiểu gì về truyền thống gia đình này!”

Tôi, Lan, 35 tuổi, ngồi trong căn bếp nhỏ ở ngoại ô Hà Nội, nghe tiếng mẹ chồng, bà Hạnh, càm nhanh về chuyện học hành của con trai tôi, Minh Anh. Cậu bé mới 8 tuổi, thông minh, hậu động, nhưng theo bà, “rỗi ra gì nếu không học trường công”. Bà Hạnh, với mái tóc bạc và ánh mắt sắc lạnh, luôn tự hào về truyền thống dòng họ Nguyễn: ba thế hệ đều có người đỗ đạt, vào đội tuyển học sinh giỏi huyện, tỉnh, thậm chí quốc gia gia. Đối với bà, đó là “niềm vinh quang của gia đình”.

“Lan, cô phải cho Minh Anh học trường huyện,” bà nói, giọng đanh thép. “Trường quốc tế rẻ tiền, lại dạy mấy thứ Tây Tàu, mất gốc! Sau này nó nghĩ ra cái gì được cho dòng họ. Cô muốn nó câu lạc à à?”

Tôi đang cố gắng giữ bình tĩnh. “Mẹ ơi, trường quốc tế có môi trường tốt, dạy tiếng Anh và kỹ năng mềm. Con muốn Minh Anh có cơ hội phát triển toàn diện.”

Bà Hạnh cười khẩy. “Phát triển toàn diện? Cô nghĩ mấy thứ lý thuyết đó hơn được làm việc vào đội tuyển tỉnh, nở mày nở mặt với họ hàng à? Cô không hiểu gì về truyền thống gia đình này!”

Cuộc tranh luận kéo dài hàng tháng. Chồng tôi, Tuấn, đứng giữa ranh giới. Anh ủng hộ tôi, nhưng không muốn làm bà Hạnh phật lòng. Cuối cùng, tôi nhận bộ, cho Minh Anh học trường công theo ý bà. Tôi nghĩ, chỉ cần con trai mình hạnh phúc, tôi có thể chịu đựng được. Nhưng tôi đã bị lỗi.

Minh Anh học lớp 3 tại trường huyện. Cậu bé thông minh, nhưng môi trường học tập nặng về lý thuyết và áp lực thi cử thằng bé tăng dần mất đi sự tự nhiên. Mỗi tối, Minh Anh ngồi học đến khuya, mắt ác quần. Tôi xót con, nhưng bà Hạnh luôn xuất hiện, kiểm tra bài vở và nhắc nhở: “Phải cố lên, Minh Anh! Cháu là niềm hy vọng của dòng họ!”

Tôi bắt đầu nhận ra bà không chỉ muốn Minh Anh học giỏi mà còn muốn biến cậu bé thành biểu tượng cho bà khỏe khoảng. Mỗi lần hội thảo, bà Hạnh lại kể về các chú, các bác trong dòng họ từng giải mã này, rồi nhìn Minh Anh với ánh mắt kỳ vọng. Tôi thấy áp lực đè nặng lên vai con trai mình, nhưng tôi không biết làm thế nào để thay đổi.

Một năm sau, tôi đề xuất xuất bản với bà Hạnh cho Minh Anh học thêm tiếng Anh ở trung tâm quốc tế vào cuối tuần. Bà gạt phắt: “Học mấy thứ đó làm gì? Tốn tiền! Tập trung vào Toán, Văn, vào đội tuyển huyện đã!” Tôi cãi lại, lần đầu tiên mạnh mẽ: “Mẹ, con muốn con mình có tương lai mở rộng, không chỉ là giải thưởng!” Bà Hạnh nhìn tôi, ánh mắt khinh bỉ. “Cô chỉ biết tiêu tiền, hiểu hiểu gì về trách nhiệm với dòng họ.”

Căng thẳng giữa tôi và bà Hạnh ngày càng leo thang. Tuấn cố hòa giải, nhưng anh không đủ sức đối mặt với mẹ mình. Tôi cảm thấy cô đơn ở chính ngôi nhà của mình. Nhưng tôi vẫn âm thầm đăng ký cho Minh Anh học một khóa tiếng Anh online, giấu bà Hạnh. Tôi muốn mình có cơ hội tiếp cận thế giới bên ngoài, dù chỉ là một bước nhỏ.

Cao đến vào buổi họp họ năm, khi Minh Anh 10 tuổi. Cả dòng họ tụ tập tại nhà thờ tổ, không khí rộng rãi với tiếng cười nói và những câu chuyện khoang khoang. Bà Hạnh, như thường lệ, đứng lên phát biểu. Nhưng lần này, bà không chỉ nói về truyền thống dòng họ, mà còn ngựa bạch vào tôi.

“Các anh chị em, chúng ta đều biết dòng họ Nguyễn này luôn sản sinh ra những người xuất sắc,” bà bắt đầu, giọng vang vang. “Nhưng tiếc thay, không phải ai cũng hiểu giá trị đó. Có người chỉ biết tiêu tiền vào mấy trường quốc tế, dạy con mất gốc, giấc ngủ muộn đến danh dự gia đình!”

Cả phòng im lặng. Mọi ánh mắt chuyển tiếp về tôi. Tôi ngồi đó, tay cầm chặt, mặt nóng bừng. Minh Anh ngồi cạnh, nằm nghiêng. Tôi muốn lên phản bác, nhưng cổ mộc ứ. Bà Hạnh nói tiếp: “Mong tôi đáp ứng kịp thời đưa cho Minh Anh về hướng đúng. Nếu không, thằng bé sẽ câu lạc bộ, nghĩ ra chuyện gì!”

Đêm đó, tôi ôm Minh Anh vào lòng, nước mắt rơi. Thằng bé thì thầm: “Mẹ, con không muốn làm mẹ buồn. Nhưng con cũng không muốn làm bà vui bằng cách sống như bà muốn.” Lời nói của trẻ 10 tuổi như một cú đánh thức. Tôi quyết định phải thay đổi vì quyết định con và vì chính mình.

Tôi lặng lẽ tìm hiểu về các chương trình học quốc tế. Một người bạn giới thiệu tôi với một trường quốc tế có học bổng cho học sinh giỏi. Tôi đăng ký cho Minh Anh thi, dù biết bà Hạnh sẽ phản đối kịch liệt. Tôi nói với Tuấn: “Anh phải chọn, hoặc ủng hộ em và con, hoặc để mẹ anh quyết định cuộc đời con mình.” Lần đầu tiên, Tuấn đứng về phía tôi. Anh thuyết phục mẹ rằng Minh Anh vẫn có thể học giỏi ở trường quốc tế, nhưng bà Hạnh không nghe. Bà tuyên bố: “Nếu cô cho thằng bé đi học trường đó, đừng gọi tôi là mẹ nữa!”

Tôi không chùn bước. Minh Anh nhận được học bổng và bắt đầu học tại trường quốc tế. Cậu bé như được giải phóng. Thằng bé yêu thích các môn học sáng tạo, tham gia các dự án nhóm và học tiếng Anh như một ngôn ngữ thứ hai. Tôi thấy ánh sáng trở lại trong mắt con. Nhưng bà Hạnh cắt đứt liên lạc với chúng tôi. Họ hàng bắt đầu xì xào, nói tôi bất hiếu, phản bội truyền thống gia đình.

Ba năm trôi qua, Minh Anh trở thành một học sinh xuất sắc. Cậu bé giành giải trong các cuộc thi tranh biện quốc tế và được chọn tham gia một chương trình trao đổi học sinh tại Mỹ. Tôi tự hào, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu vì sự rạn nứt với bà Hạnh. Tôi cố gắng liên lạc với bà, mời bà đến dự lễ tốt nghiệp của Minh Anh, nhưng bà từ chối. “Tôi không muốn thấy thằng bé trở thành kẻ mất gốc,” bà nói qua điện thoại, giọng lạnh lùng.

Năm Minh Anh 15 tuổi, cậu bé được mời nói chuyện tại một sự kiện TEDx dành cho thanh thiếu niên. Chủ đề là “Sống cuộc đời của chính mình”. Tôi ngồi dưới khán đài, tim đập thình thịch khi con trai bước lên sân khấu. Minh Anh, giờ đã cao lớn, tự tin, nói bằng tiếng Anh lưu loát trước hàng trăm khán giả.

Cậu bé kể về hành trình của mình, từ áp lực phải trở thành “niềm tự hào của dòng họ” đến việc tìm ra con đường riêng. “Tôi từng nghĩ mình phải sống theo kỳ vọng của người khác,” Minh Anh nói. “Tôi từng sợ làm bà tôi thất vọng, sợ mình không đủ giỏi để mang vinh quang về cho gia đình. Nhưng chính áp lực đó đã giúp tôi nhận ra: tôi không muốn sống để làm hài lòng ai khác ngoài chính mình.”

Rồi đến cú twist khiến cả khán phòng lặng đi. Minh Anh nhìn xuống khán đài, ánh mắt tìm kiếm. Tôi nghĩ cậu đang nhìn tôi, nhưng không, cậu đang nhìn một người phụ nữ ngồi ở góc khuất – bà Hạnh. Hóa ra, bà đã âm thầm đến dự, dù không ai biết. Minh Anh mỉm cười, giọng nghẹn ngào: “Lời cảm ơn đầu tiên của con là dành cho bà nội. Bà đã cho con hiểu rằng con phải sống cuộc đời của chính mình. Cảm ơn bà, vì những áp lực ấy đã khiến con mạnh mẽ hơn.”

Cả khán phòng vỗ tay rộn rã. Tôi quay lại, thấy bà Hạnh ngồi đó, nước mắt lăn dài trên má. Bà không nói gì, nhưng ánh mắt bà đã thay đổi – không còn sự cứng rắn, mà là một chút hối hận và tự hào xen lẫn.

Sau sự kiện, bà Hạnh đến gặp tôi và Minh Anh. Lần đầu tiên sau 5 năm, bà ôm lấy cháu trai. “Bà xin lỗi,” bà thì thầm. “Bà đã sai khi nghĩ chỉ có một con đường đúng.” Tôi đứng đó, nước mắt cũng rơi. Tôi nhận ra rằng, dù bà Hạnh từng khiến tôi đau khổ, bà cũng chỉ muốn điều tốt nhất cho cháu theo cách bà hiểu.

Minh Anh tiếp tục hành trình của mình, trở thành đại sứ thanh niên tại một diễn đàn quốc tế. Cậu bé không chỉ mang niềm tự hào về cho gia đình, mà còn cho cả đất nước. Còn tôi, tôi có thể học được rằng đôi khi, những cơn đau dai dẳng nhất sẽ dẫn đến những thay đổi lớn nhất. Và bà Hạnh, người từng là “kẻ thù” trong mắt tôi, giờ trở thành một phần không thể thiếu trong câu chuyện trưởng thành của Minh Anh.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News