Tôi, một người mẹ đã ngoài sáu mươi, sống một mình trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Con gái tôi, Hương, là niềm tự hào lớn nhất của đời tôi. Hương xinh đẹp, thông minh, và tốt bụng, nhưng từ ngày lấy chồng, tôi thấy ánh mắt con bé dần mất đi vẻ rạng rỡ. Đặc biệt, từ khi sinh đứa con đầu lòng, bé Na, Hương thường xuyên gọi điện cho tôi, giọng nghẹn ngào.
“Mẹ ơi, con mệt quá. Anh ấy chẳng bao giờ phụ con chăm Na cả. Cứ đi làm về là anh ấy ngồi chơi game, xem điện thoại, chẳng hỏi han gì đến con hay con bé.”
Những lời than thở của Hương như dao cứa vào tim tôi. Tôi cố an ủi, khuyên con kiên nhẫn, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Con rể tôi, Nam, vốn là một chàng trai hiền lành, lịch sự, được lòng cả nhà khi hai đứa mới cưới. Vậy mà giờ đây, Hương lại kể về một Nam lười biếng, vô tâm. Tôi quyết định phải tìm hiểu rõ sự tình.
Một hôm, tôi viện cớ sang thăm cháu để đến nhà Hương. Tôi cố tình ở lại vài ngày, quan sát mọi thứ. Quả đúng như Hương nói, Nam đi làm về là dán mắt vào điện thoại hoặc laptop, chẳng mấy khi bế bé Na hay giúp vợ việc nhà. Nhưng điều kỳ lạ là Nam không hề tỏ ra cáu kỉnh hay khó chịu khi Hương nhờ vả. Anh ta chỉ lặng lẽ gật đầu, làm qua loa, rồi lại quay về với thế giới riêng của mình.
Tôi bắt đầu nghi ngờ. Nam không phải kiểu người vô tâm bẩm sinh. Có điều gì đó không ổn. Tôi quyết định âm thầm theo dõi con rể, không nói gì với Hương để tránh làm con bé lo lắng thêm.
Một buổi tối, Nam nói với Hương rằng anh phải đi gặp một người bạn. Tôi thấy lạ, vì Nam hiếm khi ra ngoài vào buổi tối. Tôi lặng lẽ đi theo, giữ khoảng cách vừa đủ để không bị phát hiện. Nam không đến quán cà phê hay nhà bạn như anh nói, mà dừng xe trước một căn nhà nhỏ ở khu ngoại ô khác. Tôi nhận ra ngay – đó là nhà bà Lan, mẹ vợ cũ của Nam, mẹ của người vợ đầu tiên đã qua đời cách đây năm năm.
Tôi đứng nép sau một góc tường, quan sát. Nam bước vào nhà, tay xách một túi đồ đầy ắp. Qua khung cửa sổ, tôi thấy bà Lan, dáng vẻ tiều tụy, đang ngồi trên ghế, ho khù khụ. Nam nhẹ nhàng đặt túi đồ xuống, lấy từng món ra: thuốc, sữa, thực phẩm chức năng. Anh còn ngồi xuống, trò chuyện với bà Lan, gương mặt đầy lo lắng.
Tôi sững sờ. Nam chưa bao giờ kể với Hương về việc này. Hương chỉ biết rằng mẹ vợ cũ của Nam đã cắt đứt liên lạc với anh sau cái chết của chị Linh, người vợ đầu của Nam. Vậy tại sao Nam lại ở đây, chăm sóc bà Lan như một người con trai?
Tôi quyết định tìm hiểu sâu hơn. Qua vài ngày tiếp theo, tôi lân la hỏi thăm hàng xóm gần nhà bà Lan. Họ kể rằng bà Lan bị bệnh nặng, không người thân thích chăm sóc, và từ vài năm nay, Nam thường xuyên ghé qua, mang đồ ăn, thuốc men, thậm chí trả tiền viện phí cho bà. Hàng xóm còn kể, Nam luôn nói với họ rằng đừng cho ai biết, đặc biệt là vợ anh.
Tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó lớn lao hơn đằng sau sự im lặng của Nam. Tôi quyết định đối mặt với anh.
Một đêm, khi Hương đã đi ngủ, tôi gọi Nam ra phòng khách. Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ biết con đang chăm sóc bà Lan. Tại sao con giấu Hương? Tại sao con để con bé nghĩ con vô tâm?”
Nam cúi đầu, im lặng một lúc lâu. Rồi anh thở dài, bắt đầu kể. Giọng anh trầm, đầy cảm xúc.
“Mẹ ơi, con không muốn Hương phải chịu thêm gánh nặng. Khi Linh qua đời vì bệnh ung thư, mẹ Linh suy sụp hoàn toàn. Bà ấy đổ lỗi cho con, nói rằng con không chăm sóc Linh đủ tốt. Con cũng tự trách mình rất nhiều. Sau đó, bà ấy cắt liên lạc, sống một mình. Nhưng năm ngoái, con tình cờ gặp bà trong bệnh viện. Bà bị bệnh phổi mãn tính, không ai chăm sóc. Con không thể bỏ mặc bà ấy, dù bà ấy không còn coi con là con rể.”
Nam ngừng lại, mắt đỏ hoe. “Con không nói với Hương vì con sợ cô ấy sẽ nghĩ con vẫn còn vương vấn Linh. Con sợ Hương sẽ tổn thương. Con đã cố gắng hết sức để cân bằng, nhưng con mệt lắm, mẹ ơi. Con không muốn Hương phải lo thêm chuyện này.”
Tôi ngồi đó, nước mắt lặng lẽ rơi. Hóa ra, đằng sau vẻ vô tâm của Nam là cả một gánh nặng anh âm thầm gánh vác. Anh không chỉ chăm sóc mẹ vợ cũ mà còn cố gắng bảo vệ cảm xúc của Hương, dù điều đó khiến anh bị hiểu lầm.
Nhưng bí mật chưa dừng lại ở đó. Sáng hôm sau, tôi quyết định đến gặp bà Lan để hiểu rõ hơn. Khi tôi bước vào nhà, bà Lan nhìn tôi với ánh mắt đầy bất ngờ. Tôi giới thiệu mình là mẹ của Hương, và bà bật khóc. Bà kể rằng chính bà là người yêu cầu Nam không nói với Hương về việc anh chăm sóc bà. “Tôi không muốn làm phiền hạnh phúc của con bé. Tôi đã mất Linh, tôi không muốn Hương nghĩ rằng tôi đang xen vào cuộc sống của nó.”
Rồi bà đưa cho tôi một chiếc hộp gỗ nhỏ. Bên trong là một lá thư tay, viết bởi Linh trước khi qua đời. Trong thư, Linh nhắn nhủ Nam hãy tiếp tục chăm sóc mẹ cô, dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Linh viết: “Anh là người đàn ông tốt nhất em từng biết. Đừng để mẹ em cô đơn. Và nếu anh tìm được hạnh phúc mới, hãy bảo vệ người đó bằng cả trái tim anh.”
Tôi không cầm được nước mắt. Hóa ra, Nam không chỉ giữ lời hứa với Linh, mà còn cố gắng bảo vệ cả Hương và bà Lan, dù điều đó khiến anh kiệt sức.
Tôi trở về nhà Hương, kể lại mọi chuyện. Hương ngồi lặng, nước mắt lăn dài. Cô ôm chầm lấy Nam, khóc nức nở: “Tại sao anh không nói với em? Em đã trách lầm anh bao nhiêu lần!”
Nam chỉ mỉm cười, xoa đầu Hương: “Anh chỉ muốn em được vui. Anh xin lỗi vì đã để em mệt mỏi.”
Từ hôm đó, Hương và Nam bắt đầu cởi mở hơn với nhau. Hương thậm chí chủ động đến thăm bà Lan, mang theo bé Na. Căn nhà nhỏ của bà Lan dần trở nên ấm áp hơn, khi cả gia đình Hương cùng nhau chăm sóc bà. Nam không còn phải giấu giếm, và Hương không còn khóc vì cảm giác cô đơn nữa.
Tôi nhìn con gái mình, thấy ánh mắt rạng rỡ ngày nào trở lại. Trong lòng tôi, tôi biết rằng Nam không chỉ là một người chồng tốt, mà còn là một người đàn ông với trái tim rộng lớn, sẵn sàng hy sinh vì những người anh yêu thương.