Con trai tôi chặt vai tôi xuống Yên, còn con dâu thì thở nước muối vào, đảm bảo là ‘rửa sạch sẽ đi’. Chúng tôi gọi tôi là bà già vô dụng, ăn bám, sống chỉ phiền. Chúng tôi tưởng tượng tôi lú lẫn, yếu đuối, nói làm gì ở bên ngoài đó. Nhưng họ không biết suốt nhiều tuần nay tôi đã âm thầm viết lại những điều xấu xa của họ. Và chính lần này… họ đã đưa cho tôi bằng chứng cuối cùng mà tôi cần để làm cho cả hai đứa trẻ trước họ hàng và công an…
Bà Tư ngồi như một pho tượng cũ kỹ ở ghế sofa góc lạnh, nhìn ánh nắng chiều loang trên sàn đá cẩm thạch của căn hộ biệt thự. Mùi thức ăn sang trọng mời từ bếp, nhưng đối với bà, căn nhà này luôn chìm trong một thứ mùi khó chịu: mùi tiền bạc bốc lên từ lòng tham, và mùi bất ngờ chua chua chát.
Bà Tư không còn là phụ nữ sắc, nhanh chóng phòng thủ ngày nào. Cú chiến đấu nhẹ nhàng đã đi một phần sức mạnh, tạo nên bước chân bà chậm và lời nói đôi lúc ngắc ngứ. Bà trở thành gánh nặng, thành cái bóng luẩn trốn trong căn nhà mà đáng lẽ ra, bà phải là chủ nhân danh dự.
Hùng, con trai lòng của bà, và Lan, con dâu, đừng bao giờ bỏ lỡ cơ hội để nhắc bà về vị trí mới của mình.
“Bà già vô dụng,” Lan thường buông lời, giọng sắc như dao mổ, khi thấy bà Tư cố gắng chứng chăn. “Ăn thì khỏe, ngủ thì giỏi, nhưng được cái gì ngoài dốc và tổ cố gắng? Yên yên đó cho chiến đấu chân người ta.”
Hùng ít nói hơn, nhưng sự im lặng và ánh mắt giận dữ của lửa còn đau hơn cơn giận dữ. Điềm tin rằng, kính của bà đã lú lẫn, chỉ biết Khó và hơn là không lo lắng. Chúng tôi tin rằng, người phụ nữ này đã mất hết khả năng kháng cự, sống như một cây tầm gửi chờ chết.
Nhưng họ đã nói rồi. Hoàn toàn sai.
Nhiều tuần nay, dưới lớp lót nạm và trong túi cứng áo cũ kỹ, Bà Tư đã âm thầm thực hiện một công việc mà cả Hùng và Lan không bao giờ tưởng tượng được.
Bà không được trộn lẫn. Trí nhớ của bà, đặc biệt là về những chuyện xấu xa, lại vô cùng sắc bén. Khi chúng tôi tưởng bà đang ngủ gà ngủ gật, bà đang theo dõi. Khi chúng tôi bà nghĩ ngâm nga kinh Phật, bà đang viết âm.
Công cụ của bà là một chiếc điện thoại thông minh cũ kỹ, mà Hùng đã sáng cho bà vì bà chỉ cần nó để gọi cho người làm cũ của mình. Chiếc điện thoại đó, dưới bàn tay chạy của bà, đã trở thành vũ khí sắc bén nhất.
Mỗi đêm, khi Hùng và Lan ngủ nói trong căn hộ lớn, Bà Tư lại bò dậy. Bên dưới ánh đèn flash mờ, bà mở nhật ký ký cũ, cẩn thận ghi lại ngày, giờ và nội dung cuộc đối thoại.
Ngày 15/10: Lan tối tôi “ăn bám” 15 phút, không cho người làm mua thuốc bổ sung. Ghi âm [File 15_10_23h05.wav]. Ngày 21/10: Hùng ký giả chữ ký của tôi vào giấy tờ chuyển nhượng mảnh đất ở Lái Thiêu. Chụp ảnh tờ giấy qua khe cửa phòng làm việc [Ảnh_003.jpg]. Ngày 11/3: Lan nói với Hùng về việc rút tiền tiết kiệm dưỡng già của tôi để mua xe mới, nói tôi “sắp chết rồi, cần gì tiền.” Ghi âm [File 03_11_22h12.wav].
Bà biết, Hùng và Lan không chỉ bất ngờ. Chúng tôi còn âm thầm sử dụng toàn bộ tài sản lợi ích, sử dụng tinh yếu và tình trạng sức khỏe của bà để hợp lý hóa hóa những hành vi bất minh. Nghĩ rằng chúng tôi chỉ cần bà “lú lẫn” là mọi chuyện sẽ lướt chèo mát mẻ.
Mục tiêu của Bà Tư không phải là để lấy lại tiền mà là lấy lại danh dự và công lý . Bà Cô muốn mặt hai đứa con bất nhân này trước toàn họ hàng, những người đang ngưỡng mộ sự giàu có và “hiếu thảo” giả tạo của họ. Bà muốn họ phải trả giá trước pháp luật, trước lương tâm.
Nhưng bà thiếu một bằng chứng xác định. Một bằng chứng không thể bỏ qua, một bằng chứng có thể xác định tội phạm của họ, vượt quá giới hạn ở mức độ tối thiểu thông thường.
Và chính ngày hôm nay, họ đã tự tặng quà cho bà thứ bà cần thiết.
Đầu giờ chiều, Bà Tư là cơn lốc hành động hạ xuống. Cơn ho kéo dài, không dứt khoát, khiến cả người chạy lên cần bật. Bà cố gắng đi tìm chai thuốc ho trong tủ nhưng Lan đã khóa lại.
Lan bước vào phòng, tay cầm tinh bột thủy tinh lớn. Khuôn mặt cô ta lộ ra vẻ khó chịu, không phải vì lo lắng, mà vì cơn ho của bà đã làm phiền giấc ngủ dài của cô ta.
“Bà ho cái gì mà ho da thế? Sống dai dứt như thế thì làm sao mà yên thân?” Lan gạt gỏng.
Hùng đi theo sau, đánh dấu dấu câu có. “Mẹ à, con đã bảo mẹ rồi, mẹ phải yên tĩnh. Bác sĩ chúng tôi bảo ho dai thế là tại mẹ không chịu giữ kín khu vực kín. Bệnh tật lan tỏa, làm sao con yên tâm làm việc được.”
Bà nhìn thấy một loại bột trong tay Lan. Cô ta đã có sẵn nước. Mùi hôi, nồng xộc vào mũi bà. Nước muối
“Uống đi,” Lan ra lệnh, giọng hơi khinh khinh. “Uống sạch sẽ vào cho nó trôi hết mấy cái độc trong người đi. Hoài phí tiền thuốc thang, thà dùng nước muối mỏ.”
Bà tư cố gắng chống cự, trao ra một loại bột cốt lõi. “Không… Tôi không uống…”
Hung hăng tấn công tới. Yên nhẹ nhàng để khỏe mạnh, dễ dàng vượt qua chặt vai bà xuống sofa. Giảm đau cho bà.
“Cung cấp đủ nguồn!” Hùng mạnh từ. “Uống cho sạch sẽ cái miệng đi! Mẹ cứ bảo là không có bệnh sao cứ ho mãi?”
Lan nhanh chóng thu thập cô tư, dùng sức mạnh ép hai má tạo miệng khoáng
“Uống đi, bà già vô dụng! Rung sạch sẽ đi!” Lan gằn giọng, rồi thành bột, đổ dòng nước muối vào miệng bà.
Nước tràn vào khoang miệng, mặn chát, cay xè, làm bà Tư sặc sỡ. Nước tràn xuống cổ giáp, xuống khí quản, cơn ho trở nên giận dữ hơn, đi kèm với những âm thanh ầm ĩ. Hùng vẫn giữ chặt vai bà, mặc cho bà giãy giụa trong cơn đau đau.
“Đấy, chưa thấy? Khó đầu là đau khổ! Giờ thì dọn dẹp sẽ rồi đấy!” Lan thả tay, cười khẩy.
Bà Tư hạ xuống, toàn thân chạy chạy, đôi mắt ngấn nước không phải vì sủi bọt, mà vì tủi phấn tột đỉnh cùng.
Hùng và Lan cười đắc chí, coi đó là một chiến thắng nhỏ bé trước sự chống cự cuối cùng của bà già. Chúng tôi không biết, khoảnh khắc giải quyết đó, khi Hùng đè xuống và Lan thở khí bà, chính là bằng chứng cuối cùng mà Bà Tư đang chờ đợi.
Ngay trước khi Lanđổ nước muối, Bà Tư đã âm thầm kích hoạt chế độ quay video trên chiếc điện thoại cũ, được giấu kín dưới lớp khăn trải nghiệm bàn làm việc. Chiếc điện thoại đã viết lại toàn bộ âm thanh, lời nói, và cả hình ảnh Hùng cường chặt vai, Lan thở miệng, cùng với lời buộc tội “rửa sạch sẽ đi.” Đó là hành vi bạo hành thể xác và tinh thần , là bằng chứng không thể phản đối trước mọi giáo dục tâm trí và luật pháp.
Sáng hôm sau là buổi họp mặt gia đình lớn. Lý do: Hùng muốn công việc “cải tạo” căn nhà, thực chất là chuẩn bị bán một phần tài sản kế thừa.
Bà Tư bước vào phòng khách. Hôm nay, bà không mặc quần áo cũ kỹ mà khoác lên mình chiếc áo dài lụa màu mận chín, món quà cưới của Hùng mười năm trước. Dù đi lại khó khăn nhưng thần thái của bà lại vô cùng show.
Hùng và Lan tươi cười đón tiếp họ. Chúng ta vẫn thảnh thơi, tin rằng mọi công việc đã nằm trong tầm kiểm soát.
Khi Hùng thảo luận về kế hoạch đầu tư mới, Bà Tư chậm rãi tiến đến giữa phòng.
“Xin lỗi, mọi người cho tôi xin vài phút được không?” Giọng bà Tư vang lên, không giảm ngắc ngứ hay chạy run như thường lệ.
Cả phòng im lặng. Hùng mím khó chịu. “Mẹ à, mẹ muốn nói gì? Chuyện nhà thì để sau đi.”
“Không,” Bà Tư lắc đầu. “Chuyện này, phải nói ngay bây giờ. Vì nó liên quan đến danh dự và tài sản của cả dòng họ.”
Bà đưa tay vào túi áo dài, không phải rút chiếc khăn mùi soa, mà là chiếc điện thoại cũ.
“Hùng, Lan, hai đứa trẻ nói rằng tôi là người già vô dụng, ăn bám, phiền muộn. Hai đứa trẻ nghĩ tôi lú lẫn, chỉ biết khóc. Nhưng tôi lại là người có trí nhớ tốt nhất ở đây.”
Ánh mắt Hùng và Lan bắt đầu lộ vẻ lo lắng.
Bà Tư nhìn thẳng vào Hùng, sau đó nhìn vào Lan. Bà không nói gì thêm, chỉ cần nhấn nút Phát .
Âm thanh đầu tiên là tiếng bà Tư ho sặc sỡ. Rồi tiếp theo là giọng nói sắc lạnh của Lan: “Bà ho cái gì mà ho da thế? Sống dai dứt như thế thì làm sao mà yên thân?”
Cả phòng khách dừng lại. Bà con họ hàng bắt đầu xì xào.
Sau đó là tiếng vật lộn, tiếng Hùng ầm ầm: “Mẹ cứng đầu vừa thôi! Uống cho sạch sẽ cái miệng đi!”
Và cao giai là giọng Lan, lạnh tuyết, độc: “Uống đi, bà già vô dụng! Kèm theo tiếng nước muối đổ và tiếng bà Tư sặc sụa, ngọt ngào trong cơn đau.
Hùng và Lan, hai mã thần dũng, lập tức tái mét . Chúng tôi chạy đến, cố gắng lấy điện thoại, nhưng Bà Tư đã nhanh hơn. Bà đưa nước hoa quả ra, sau đó chuyển file ghi âm sang máy của một người anh họ, người đang tổ chức chức vụ cao trong ngành luật.
“Còn nữa,” Bà Tư nói, giọng bà chạy lên vì xúc động nhưng ánh mắt rực lửa. “Đây là bản ghi âm hai đứa trẻ bàn nhau ký giả chữ ký của tôi để chuyển nhượng tài sản. Đây là hình ảnh giấy tờ giả mạo. Và đây là lịch sử rút tiền dưỡng già của tôi.”
Bà Tư không đọc. Bà đã dùng hết nước mắt của mình để quay và ghi lại những bằng chứng này.
Sự thật phơi bày như một vết thương kinh hoàng. Họ hàng nhìn Hùng và Lan với ánh mắt nhung bên trong, ghê rợn.
Cuộc thi mặt gia đình kết thúc bằng tiếng xe cảnh. Ông anh họ đã làm đúng những gì Bà Tư cần: gọi công an và cung cấp đầy đủ bằng chứng.
Hùng và Lan được giải quyết. Khuôn mặt chúng móp, không có vẻ nguy hiểm, chỉ còn bong bóng và cơn khát tiền. Chúng tôi đã tưởng tượng bà lú hòa, yếu đuối, nhưng chính sự khinh thường đó đã khiến chúng lơ là cảnh giác, tự tay đưa cho bà dây chuyềnng bong trócỘt tội lỗi của mình.
Bà Tư ngồi lại trên ghế sofa da lạnh, nơi bà đã chịu đựng mọi lời lăng mạ. Bảo mắt lại. Bà không thắng bằng nước mắt, không thắng bằng lời khuyên hơn là thông minh, mà bằng tỉnh táo và hiển thị của một người mẹ bị ngâm vào đường cùng.
Giờ đây, căn nhà không còn mùi tiền bạc tham lam nữa. Chỉ còn lại mùi hương trầm nhẹ nhàng, và sự bình yên mà bà đã phải đánh đổi bằng cả danh dự để giành lại. Bà biết, sau này, bà sẽ không bao giờ phải chịu khó bất cứ lời khuyên nào nữa. Lời phán quyết cuối cùng, bà đã tự mình đưa ra.