×
×

Đâu ai ng/ờ rằng, đó lại là lần cuối cùng cả gia đình chúng ta đủ người… bọn tr:;ẻ có l::ỗi gì đâu chứ …

Trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt đầy căng thẳng của Hằng và Long. Hai vợ chồng, từng yêu nhau say đắm, giờ đây ngồi đối diện nhau trong sự im lặng nặng nề, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc trên tường. Bé Minh, cậu con trai năm tuổi của họ, đang ngủ say trong phòng bên, không hay biết cơn bão sắp ập đến gia đình.

Hằng, một giáo viên mầm non, mệt mỏi sau một ngày dài, lên tiếng trước: “Anh Long, anh lại đi nhậu tới khuya. Anh có nghĩ đến con, đến em không?” Giọng cô run run, xen lẫn tức giận và thất vọng. Long, một tài xế xe tải, đỏ mặt, đập bàn: “Cô lúc nào cũng cằn nhằn! Tôi đi làm cả ngày, kiếm tiền nuôi gia đình, còn muốn tôi làm gì nữa?”

Cuộc cãi vã bùng nổ. Những lời nói sắc nhọn được ném qua lại, từ những chuyện nhỏ nhặt như tiền bạc, việc nhà, đến những oán trách sâu kín. Hằng trách Long vô tâm, không chia sẻ việc chăm sóc con. Long hét lên rằng Hằng không hiểu áp lực của anh, rằng cô chỉ biết đòi hỏi. Cả hai không ai chịu nhường, và trong cơn nóng giận, Long đứng bật dậy, chỉ tay vào Hằng: “Nếu cô nghĩ tôi tệ như vậy, thì tôi đi! Cô tự lo lấy đi!”

Hằng, nước mắt lăn dài, hét lại: “Anh đi thì đi luôn đi, đừng quay về!” Long đùng đùng mở cửa, bước ra ngoài. Nhưng điều Hằng không ngờ tới là khi trời sáng, cô phát hiện bé Minh cũng biến mất. Long đã dắt con trai đi, để lại một mẩu giấy trên bàn: “Cô muốn tôi khổ, thì tôi sẽ cho cô biết thế nào là đau đớn.”

Hằng gần như phát điên khi đọc mẩu giấy. Cô chạy khắp nhà, gọi tên Minh, nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại. Cô gọi điện cho Long, nhưng anh không bắt máy. Cô chạy sang nhà bố mẹ Long, đến cả những người bạn thân của anh, nhưng không ai biết anh ở đâu. Nỗi sợ hãi và hối hận trào dâng trong lòng Hằng. Cô tự trách mình vì đã để cuộc cãi vã đi quá xa, vì những lời nói cay nghiệt đã đẩy Long đến hành động điên rồ này.

Cô báo cảnh sát, nhưng họ chỉ có thể ghi nhận vụ việc và hứa sẽ tìm kiếm. Hằng không thể ngồi yên. Cô in hàng trăm tờ rơi với ảnh bé Minh, dán khắp khu phố, nhờ bạn bè chia sẻ trên mạng xã hội. Mỗi đêm, cô ngồi bên cửa sổ, ôm chiếc áo nhỏ của Minh, khóc đến cạn nước mắt. “Minh ơi, mẹ xin lỗi… Mẹ sẽ tìm con về.”

Trong khi đó, Long đưa bé Minh đến một thị trấn nhỏ cách xa thành phố hàng trăm cây số. Anh thuê một căn phòng trọ tồi tàn, sống bằng số tiền tiết kiệm ít ỏi. Long không phải người xấu, nhưng cơn giận và lòng tự ái đã khiến anh mù quáng. Anh nghĩ rằng việc đưa Minh đi sẽ khiến Hằng đau đớn, sẽ khiến cô hiểu được giá trị của anh. Nhưng nhìn cậu con trai nhỏ ngơ ngác hỏi: “Bố ơi, khi nào mình về với mẹ?”, lòng Long cũng quặn thắt. Anh ôm Minh, lẩm bẩm: “Rồi bố sẽ đưa con về, nhưng chưa phải bây giờ.”

Hằng không từ bỏ. Cô xin nghỉ dạy, dùng hết tiền tiết kiệm để thuê một thám tử tư. Người thám tử, ông Tuấn, là một cựu cảnh sát với kinh nghiệm dày dặn. Ông tìm thấy manh mối rằng Long đã xuất hiện ở một bến xe khách, mua vé đi một thị trấn nhỏ tên là Thanh Bình. Hằng lập tức lên đường, mang theo hy vọng mong manh.

Thanh Bình là một thị trấn hẻo lánh, nằm giữa những cánh đồng lúa bạt ngàn. Hằng đi từng con phố, hỏi từng người dân, đưa bức ảnh của Minh cho bất kỳ ai cô gặp. Người dân địa phương thương cảm, nhưng không ai biết về Long hay Minh. Một đêm, khi Hằng gần như tuyệt vọng, một bà lão bán nước ở góc chợ nói: “Tôi thấy một người đàn ông dẫn theo thằng bé giống trong ảnh, họ ở khu nhà trọ gần bìa rừng.”

Hằng vội vàng tìm đến khu nhà trọ. Đêm đó, trời mưa tầm tã, và cô đứng trước dãy phòng trọ tồi tàn, tim đập thình thịch. Cô gõ cửa từng phòng, nhưng không ai trả lời. Đúng lúc cô định bỏ cuộc, một bóng người xuất hiện dưới ánh đèn đường – là Long, đang ôm Minh trong tay, che mưa cho con.

Hằng lao đến, nước mắt hòa lẫn với mưa: “Long! Trả con cho tôi!” Long sững sờ, ánh mắt đầy hối hận. Minh, nhận ra mẹ, khóc òa, giãy khỏi tay bố để chạy đến ôm Hằng. Cô ôm chặt con, không nói nên lời. Long đứng đó, ướt sũng, đầu cúi thấp: “Hằng, anh… anh sai rồi.”

Hằng đưa Minh về thành phố, nhưng không muốn gặp Long. Cô cắt đứt mọi liên lạc, chỉ tập trung chăm sóc con trai. Minh, dù còn nhỏ, dường như bị ám ảnh bởi những ngày xa mẹ. Cậu bé trở nên ít nói, hay giật mình trong giấc ngủ. Hằng đau lòng, nhưng cô không thể tha thứ cho Long. Cô nghĩ rằng anh đã cố tình làm tổn thương cô, rằng hành động của anh không thể biện minh.

Nhưng Long không từ bỏ. Anh trở về thành phố, tìm đến nhà Hằng, xin được gặp con. Mỗi ngày, anh đứng dưới ánh đèn đường trước nhà, bất kể nắng mưa, chỉ để nhìn Minh từ xa. Hằng kiên quyết không mở cửa, nhưng trái tim cô bắt đầu dao động. Cô thấy được sự hối hận trong mắt Long, nhưng nỗi đau vẫn quá lớn.

Một ngày, Minh đột nhiên ngã bệnh. Cậu bé sốt cao, mê man, và bác sĩ chẩn đoán Minh bị viêm phổi nặng. Hằng hoảng loạn, ngày đêm túc trực bên con. Trong lúc tuyệt vọng, Long xuất hiện ở bệnh viện, mang theo số tiền anh vay mượn để chi trả viện phí. Anh quỳ xin Hằng: “Anh không mong em tha thứ, nhưng xin em để anh ở lại vì Minh. Anh không thể mất con thêm lần nữa.”

Hằng nhìn Long, lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô thấy anh không còn là người đàn ông đầy kiêu hãnh mà cô từng cãi vã. Anh giờ đây chỉ là một người cha, sẵn sàng làm tất cả vì con trai. Cô gật đầu, để Long ở lại chăm sóc Minh.

Trong những ngày Minh nằm viện, Hằng và Long buộc phải nói chuyện nhiều hơn. Một đêm, khi Minh đã ngủ say, Long kể lại toàn bộ sự thật – một bí mật khiến Hằng sững sờ.

Hóa ra, cuộc cãi vã hôm đó không chỉ vì những mâu thuẫn nhỏ nhặt. Long, trong một lần nhậu say, đã bị một người bạn thân, Tùng, lôi kéo vào một phi vụ làm ăn mờ ám. Tùng hứa hẹn rằng phi vụ này sẽ giúp Long kiếm được số tiền lớn, đủ để lo cho Hằng và Minh một cuộc sống sung túc. Nhưng khi Long phát hiện phi vụ liên quan đến buôn lậu, anh đã từ chối. Tùng đe dọa sẽ làm hại gia đình anh nếu anh tiết lộ.

Trong cơn hoảng loạn, Long nghĩ rằng việc đưa Minh đi sẽ bảo vệ cậu bé khỏi nguy hiểm. Anh không muốn trả thù Hằng, mà chỉ muốn giữ con trai an toàn. Nhưng anh không dám nói sự thật, sợ rằng Hằng sẽ khinh thường anh, hoặc tệ hơn, cả gia đình sẽ bị liên lụy.

Hằng chết lặng. Cô nhận ra rằng Long, dù hành động sai lầm, đã cố gắng bảo vệ con trai theo cách của anh. Cô bật khóc, không phải vì giận, mà vì nhận ra cả hai đã để những hiểu lầm đẩy họ xa nhau. “Sao anh không nói với em từ đầu?” cô hỏi. Long cúi đầu: “Anh sợ mất em. Anh nghĩ nếu em biết anh dính vào chuyện này, em sẽ không còn tôn trọng anh nữa.”

Hằng nắm tay Long, giọng nghẹn ngào: “Anh ngốc lắm. Em chỉ cần anh và Minh bình an. Chúng ta là gia đình, có gì thì cùng nhau vượt qua.”

Minh dần hồi phục, và Hằng cùng Long quyết định bắt đầu lại. Họ báo cảnh sát về Tùng, và nhờ sự giúp đỡ của thám tử Tuấn, Tùng cùng đồng bọn bị bắt. Gia đình nhỏ của Hằng trở lại bình yên, nhưng cả hai hiểu rằng họ cần thay đổi. Long bỏ thói quen nhậu nhẹt, dành nhiều thời gian hơn cho vợ con. Hằng học cách lắng nghe, không để những mâu thuẫn nhỏ leo thang.

Mỗi tối, họ đưa Minh ra công viên gần nhà, nơi ánh đèn đường vàng rực chiếu sáng lối đi. Minh chạy nhảy, cười đùa, và Hằng nắm tay Long, mỉm cười. Cô biết rằng, dù quá khứ đau buồn, họ đã tìm thấy nhau dưới ánh đèn ấy – ánh đèn của sự tha thứ và hy vọng.

Câu chuyện về họ trở thành bài học cho những người xung quanh. Gia đình không phải là nơi không có mâu thuẫn, mà là nơi tình yêu đủ lớn để vượt qua tất cả. Hằng và Long, từ một cuộc cãi vã suýt chia cắt họ mãi mãi, đã tìm thấy cách để hàn gắn, để giữ lời hứa dưới ánh đèn đường: mãi mãi bên nhau.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News