Đi dạo chợ phiên to nhất của làng sau nhiều năm về thăm quê, vị tỷ giám đốc s//ững s//ờ khi thấy cậu bé bán bánh rán ngọt ở vỉa hè có gương mặt giống hệt mình. Đang mải suy tư, chợt có giọng nói vọng từ phía sau của…
Câu chuyện dưới đây sẽ đưa bạn về một vùng quê Bắc Bộ thanh bình nhưng đầy trắc trở, nơi những bí mật của quá khứ được khơi dậy từ một ánh mắt trẻ thơ.
Hà Nam, một ngày cuối thu nắng vàng như mật.
Ông Lâm – vị tỷ phú đứng đầu một tập đoàn bất động sản khổng lồ – bước xuống từ chiếc xe sang trọng đầu làng. Sau hơn hai mươi năm bôn ba nơi đất khách quê người, từ đôi bàn tay trắng dựng nên cơ đồ, đây là lần đầu tiên ông có đủ dũng cảm để đối diện với mảnh đất đã từng khiến mình đau lòng đến thế.
Hôm nay đúng vào ngày chợ phiên lớn nhất của làng, họp mỗi tháng chỉ hai lần. Chợ phiên quê hương vẫn vậy, vẫn ồn ào tiếng mặc cả, vẫn thơm nồng mùi rơm rạ, mùi bánh đúc, bánh đa, và tiếng cười giòn tan của những đứa trẻ con.
Ông Lâm thong thả tản bộ qua những sạp hàng, định tìm lại chút hương vị tuổi thơ. Thế rồi, bước chân ông đột ngột khựng lại trước một gánh hàng bánh rán ngọt đơn sơ ở ngay rìa chợ.
Ngồi bên chiếc bếp lò nhỏ là một cậu bé tầm mười hai, mười ba tuổi. Cậu bé mặc chiếc áo phông đã sờn màu nhưng sạch sẽ, đôi tay thoăn thoắt đảo những chiếc bánh vàng ruộm trong chảo dầu sôi sùng sục. Khi cậu bé ngước lên chào mời khách bằng một nụ cười rạng rỡ, ông Lâm cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, toàn thân sững sờ như hóa đá.
Cậu bé đó có đôi mắt xếch nhẹ, cái mũi cao thẳng và đặc biệt là cái xoáy tóc đôi ngay trên trán – những đặc điểm không lẫn vào đâu được của dòng họ nhà ông. Gương mặt ấy giống ông như tạc lúc còn nhỏ, như thể ông đang nhìn thấy chính mình của ba mươi năm trước từ một tấm gương thời gian.
“Không thể nào…” – Ông Lâm thầm nghĩ. Tim ông đập liên hồi. “Chẳng lẽ con trai mình còn sống?”
Ký ức của hai mươi năm trước ùa về như một cơn bão. Ngày đó, ông và người yêu – cô gái làng bên tên Huệ – đã bị gia đình ngăn cản kịch liệt vì hoàn cảnh nhà ông quá nghèo. Ông ra đi biền biệt để lập nghiệp với lời hứa sẽ quay về đón cô. Nhưng một năm sau, một lá thư từ quê nhà báo rằng Huệ đã đi lấy chồng xa, còn đứa con trong bụng cô đã không giữ được sau một trận ốm nặng. Kể từ đó, ông đóng chặt lòng mình, chỉ biết lao vào kiếm tiền để quên đi nỗi đau.
Ông Lâm run rẩy tiến lại gần sạp bánh rán, giọng ông khản đặc:
“Này cháu… bánh này bao nhiêu một chiếc?”
Cậu bé ngước lên, đôi mắt trong veo nhìn vị đại gia sang trọng:
“Dạ, năm ngàn một chiếc, hai mươi ngàn năm chiếc ạ! Bác ăn thử đi, bánh mẹ cháu làm ngon nhất vùng này đấy ạ!”
Ông Lâm nhìn chăm chú vào vết bớt nhỏ hình lá lúa sau tai cậu bé khi cậu cúi xuống gắp bánh. Ông choáng váng. Đó chính là vết bớt gia truyền của dòng họ ông.
“Mẹ cháu tên gì?” – Ông Lâm hỏi, giọng run lên không giấu giếm.
Cậu bé hơi ngạc nhiên trước câu hỏi lạ lùng của vị khách giàu có, định lên tiếng trả lời thì chợt, có một giọng nói từ phía sau lưng ông Lâm vang lên, trầm ấm nhưng chứa đựng sự kinh ngạc tột độ:
“Dũng ơi, mẹ mang thêm đường cát tới rồi đây…”
Ông Lâm quay phắt người lại. Đứng trước mặt ông là một người phụ nữ trong bộ quần áo bà ba giản dị, chiếc nón lá cầm trên tay che đi phân nửa khuôn mặt đã hằn in vết thời gian. Nhưng dù có già đi, dù đôi mắt đã có những vết chân chim, ông vẫn nhận ra ngay lập tức: Đó là Huệ.
Chiếc túi đường cát trên tay Huệ rơi bịch xuống đất, hạt trắng văng tung tóe. Bà đứng chôn chân tại chỗ, đôi môi run rẩy không thốt nên lời.
“Lâm… là anh thật sao?” – Bà Huệ nghẹn ngào.
Cậu bé tên Dũng ngơ ngác nhìn mẹ rồi nhìn vị khách lạ: “Mẹ, bác này vừa hỏi tên mẹ…”
Ông Lâm nhìn Huệ, rồi lại nhìn đứa trẻ, nước mắt ông lã chã rơi trên khuôn mặt của một vị tỷ phú vốn nổi tiếng là sắt đá trên thương trường.
“Huệ ơi, em nói cho anh biết… Dũng là con anh, phải không? Sao thư ngày đó nói em đã đi lấy chồng và con không còn nữa?”
Bà Huệ quay mặt đi, lau vội giọt nước mắt lăn dài. Bà khẽ ra hiệu cho con trai tiếp tục trông hàng rồi dẫn ông Lâm ra một góc vắng phía sau gốc đa già đầu chợ.
Dưới gốc đa cổ thụ, bà Huệ cuối cùng cũng mở lòng về sự thật đắng cay suốt hai mươi năm qua.
Hóa ra, ngày ông Lâm ra đi, gia đình ông đã ép bà phải rời khỏi làng để giữ danh giá cho ông đi làm ăn xa. Những lá thư ông gửi về đều bị mẹ ông chặn lại và thay thế bằng những lá thư giả mạo báo tin bà đã phản bội. Về phần bà Huệ, bà cũng nhận được những lá thư nói rằng ông Lâm đã có vợ giàu sang ở thành phố, bảo bà đừng chờ đợi nữa.
“Nhưng em không thể bỏ con được,” – Bà Huệ nức nở. “Em trốn đi vùng khác, làm đủ nghề để nuôi con một mình. Mãi đến khi bà cụ (mẹ ông Lâm) lâm chung cách đây năm năm, bà ấy mới gửi lời nhắn tìm em để xin lỗi. Lúc đó em mới dám đưa con về lại quê cũ, nương tựa vào mảnh vườn của cha mẹ để lại.”
Bà kể rằng bà chưa từng lấy chồng. Bà sống một mình nuôi con, lấy tên con là Dũng với hy vọng sau này con sẽ mạnh mẽ như cha nó. Hằng ngày, hai mẹ con dậy từ bốn giờ sáng làm bánh rán mang ra chợ phiên bán, sống một cuộc đời thanh bạch nhưng đầy tình yêu thương.
Ông Lâm nghe mà lòng đau như cắt. Hóa ra, trong khi ông sống trong nhung lụa, trong sự giàu sang lạnh lẽo, thì người phụ nữ ông yêu và đứa con trai duy nhất lại phải bươn chải cực khổ ở góc chợ phiên này.
“Anh xin lỗi… anh thực sự không biết gì cả…” – Ông Lâm quỳ xuống trước mặt người phụ nữ cam chịu ấy.
Ông Lâm trở lại sạp bánh rán. Cậu bé Dũng nhìn ông với vẻ tò mò pha chút e dè. Ông không vội vàng nhận con ngay, ông hiểu rằng đứa trẻ cần thời gian để tiếp nhận một sự thật lớn lao đến thế.
Ông Lâm cúi xuống, mua hết sạch rổ bánh rán của cậu bé. Ông ăn một chiếc, vị ngọt của đường, vị thơm của đỗ xanh và vị bùi của bột nếp như thấm vào từng thớ thịt. Đó là hương vị ngọt ngào nhất mà ông từng được nếm trong đời, ngọt hơn bất kỳ bữa tiệc sành điệu nào ở những nhà hàng năm sao.
“Bánh ngon lắm, Dũng ạ,” – Ông Lâm xoa đầu cậu bé, cảm nhận mái tóc cứng và dày y hệt tóc mình. “Từ mai, cháu không cần phải đi bán bánh ở vỉa hè nữa. Bác sẽ giúp cháu và mẹ… bác sẽ bù đắp tất cả.”
Bà Huệ đứng từ xa nhìn cảnh tượng đó, mỉm cười trong nước mắt. Chợ phiên vẫn ồn ào, náo nhiệt, nhưng đối với họ, một trang mới của cuộc đời đã thực sự bắt đầu.
Sau khi đón mẹ con bà Huệ lên thành phố và làm các thủ tục nhận cha con, ông Lâm phát hiện ra một điều bất ngờ. Trong suốt hai mươi năm qua, bà Huệ vẫn giữ một cuốn sổ tiết kiệm nhỏ. Mỗi năm vào ngày sinh nhật ông Lâm, bà đều gửi vào đó một số tiền nhỏ từ tiền bán bánh rán, với hy vọng nếu một ngày ông thất cơ lỡ vận quay về, bà sẽ có một khoản để giúp ông làm lại từ đầu.
Hóa ra, vị tỷ phú giàu có nhất thành phố lại chính là người được che chở bởi tình yêu bền bỉ và giản đơn của một người đàn bà bán bánh rán ở chợ quê.