×
×

Đưa con bay hơn ngàn cây số về quê nghỉ lễ, vừa về đến nhà thấy mâm cơm mẹ chồng bưng ra, tôi lập tức dắt con quay lại thành phố ngay trong đêm

Tôi tên Lan, 32 tuổi, làm kế toán ở Sài Gòn. Chồng tôi, anh Hùng, là con một, nên mỗi dịp lễ Tết, mẹ chồng tôi ở tận Nghệ An lại gọi điện giục giã: “Về với mẹ kẻo mẹ mong”. Anh Hùng bận công trình nước ngoài suốt, lần này Tết Dương lịch dài ngày, anh bảo: “Em cố đưa cu Bin về thăm bà nội một chuyến, anh về muộn không kịp”.

Thế là tôi thu xếp, ôm cu Bin 5 tuổi lên xe khách, hơn 500 cây số, từ trưa đến tận 11 giờ đêm mới lết được về tới cái làng ven sông Lam. Xe dừng ở đầu làng, tôi gọi xe ôm chở mẹ con về nhà. Cổng mở hé, đèn trong nhà sáng choang. Tôi nghĩ bụng: chắc mẹ chồng thức chờ.

Vừa bước vào sân, mùi thức ăn ngào ngạt bay ra. Bà nội nghe tiếng, vội chạy ra ôm cu Bin, nước mắt rưng rưng: “Cháu bà về rồi! Bà nấu cả ngày nay đây!”. Tôi mỏi nhừ người, chỉ kịp cười gượng, định đặt balô xuống rửa tay cái đã.

Bà bưng mâm cơm từ bếp ra đặt lên bàn thờ trước, rồi mới quay sang mẹ con tôi, giọng hào hứng: “Mẹ làm toàn món cổ truyền nhà mình, để con dâu với cháu đích tôn ăn cho biết mùi quê!”.

Tôi nhìn xuống mâm cơm, tay run run.

Trên mâm, giữa bát canh bóng, đĩa thịt gà luộc, đĩa cá kho…, là một cái đầu chó đen sì, mắt còn trợn trắng, lưỡi thè ra đỏ lòm. Bà cắt sẵn từng miếng thịt chó, xếp ngay ngắn, chén mắm tôm đặc sệt đặt bên cạnh. Bà cười toe toét: “Món này bổ lắm, ăn vào con trai khỏe như trâu, đẻ thêm đứa nữa cho mẹ!”.

Tôi chết sững.

Cu Bin đứng cạnh tôi, nó vốn sợ chó từ nhỏ, thấy cái đầu chó thì hét lên một tiếng, ôm chặt chân tôi khóc nức nở. Tôi cúi xuống ôm con, nước mắt cũng trào ra. Không phải vì ghê, mà vì tôi nhớ lại cái lần bà từng bảo: “Con dâu thành phố đỏng đảnh, chắc chẳng biết ăn thịt chó quê mình đâu ha”. Tôi tưởng bà nói đùa. Hóa ra không.

Tôi không nói được lời nào, chỉ lặng lẽ dắt tay cu Bin, xách lại cái balô vừa đặt xuống. Bà ngớ người: “Ơ, chưa gì đã đi đâu? Mới về tới mà!”.

Tôi nghẹn cổ: “Dạ, con quên mất tối nay cu Bin phải uống thuốc hen, thuốc để ở nhà trên thành phố. Con sợ nó lên cơn… Con đi ngay kẻo muộn ạ”.

Bà còn định níu: “Ơ hay, để mai cũng được!”.

Tôi lắc đầu, giọng nhỏ nhưng cứng: “Dạ không, con xin phép”.

Ra đến cổng làng, đã gần 1 giờ sáng. Tôi gọi xe dù, trả thêm tiền gấp đôi để bác tài chạy ngay trong đêm về lại Sài Gòn. Cu Bin ngủ gục trên đùi tôi. Đường dài hun hút, đèn xe quệt qua mặt tôi lạnh buốt.

Tôi không khóc nữa. Chỉ thấy thương con mình, và thương chính mình. Có những thứ không phải cứ nhắm mắt bỏ qua là xong. Có những giới hạn, dù là mẹ chồng, cũng không được phép vượt qua.

Về đến nhà lúc 10 giờ sáng hôm sau. Tôi mở cửa, đặt cu Bin lên giường, rồi ngồi bệt xuống sàn. Điện thoại rung liên hồi, tin nhắn của mẹ chồng: “Con về làm mẹ buồn lắm… Mẹ chỉ muốn tốt cho cháu thôi mà…”.

Tôi không trả lời. Chỉ lặng lẽ bỏ hết số điện thoại người nhà chồng vào danh sách chặn.

Có lẽ từ nay, quê chồng chỉ còn là một quãng đường 500 cây số, mà tôi sẽ không đi nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News