×
×

Em gi/ận anh lắm nhưng thư/ơng con nhiều hơn …

Mai ngồi bên hiên nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội, tay vuốt ve hai bức ảnh: bé An 4 tuổi và bé Bình 2 tuổi, hai thiên thần của cô. Đôi mắt tròn xoe, nụ cười má lúm đồng tiền giống hệt bố – anh Tuấn. Đã hai năm rồi, kể từ khi cô nhận việc quản lý xưởng may ở Đà Nẵng, cách nhà hơn tám trăm cây số.

“Anh ơi, em đi nhé. Hai con giao anh chăm sóc. Chúng nó quấn anh lắm, anh đừng để buồn là được,” Mai thì thầm qua điện thoại đêm trước khi lên máy bay. Giọng Tuấn ấm áp: “Em yên tâm. Anh sẽ làm bố tốt nhất. Mỗi tháng em gửi tiền, anh lo hết học phí, ăn uống. Cuối năm em về, mình tổ chức tiệc gia đình nhé.”

Hai đứa nhỏ là tất cả. An hay hát “Con cò bé bé”, Bình thì bập bẹ “Bố yêu”. Nhưng cuộc sống eo hẹp ép Mai phải đi. Cô lương hai mươi triệu/tháng, đủ trả nợ nhà và nuôi con. Tuấn làm thợ điện tự do, nhưng sau lần ngã từ cột điện năm ngoái, tay anh run, khó cầm dây. “Anh ở nhà chăm con, em lo tiền bạc,” họ thỏa thuận thế.

Mai lau nước mắt, nhìn ảnh gia đình trên điện thoại. Hôm nay ngày 5 tháng Mười Một, còn hai tuần nữa là Giáng sinh – dịp cô hứa về bất ngờ với quà cho con. Cô đã mua vé máy bay, bí mật chuẩn bị cây thông nhỏ, bánh kẹo, và hai con búp bê cho An, Bình. “Mẹ về, các con yêu!” Cô nhắn Tuấn: “Em gửi tiền tháng này rồi nhé. Nhớ cho An Bình ăn uống đầy đủ, đừng để lạnh.” Tuấn reply ngay: “Yên tâm, anh lo hết. Hai đứa đang chơi ngoài sân đây.”

Cô không biết, lúc đó, Tuấn đang cầm điếu thuốc, nhìn An Bình lon ton đuổi bướm. “Bố ơi, mẹ về khi nào?” An hỏi. Tuấn cười gượng: “Sắp rồi con. Giờ bố con mình đi chơi nhé?”

Hai năm qua, Tuấn cố gắng làm bố. Sáng dậy nấu sữa cho Bình, chiều dạy An tập viết. Nhưng tay run khiến anh cáu kỉnh. Bạn bè rủ nhậu, anh hay viện cớ “chăm con” để từ chối, nhưng dần dần, cám dỗ lớn hơn. “Mày ở nhà mãi, vợ đi xa, buồn thì cà phê tí cho khuây,” thằng Long, bạn thân, hay nói thế.

Tháng đầu, Tuấn ngoan. Anh sửa bóng đèn nhà hàng xóm, mua sách tô màu cho An. Bình cười khanh khách: “Bố giỏi!” Nhưng tiền Mai gửi về, anh bắt đầu “tiết kiệm” bằng cách mua thuốc lá. “Chỉ một bao thôi,” anh tự nhủ.

Rồi thói quen hình thành. Mỗi chiều, khi hai con ngủ trưa, Tuấn khóa cửa, ra quán cà phê với bạn. “Con ngủ rồi, anh đi tí,” anh nói dối Mai qua điện thoại. Mai tin, vì cuộc gọi video luôn thấy An Bình cười tươi: “Mẹ ơi, con vẽ thông Noel cho mẹ này!”

Nhưng An bắt đầu nhận ra. Cô bé 4 tuổi hay hỏi: “Bố ơi, sao bố hay đi chiều? Con sợ tối.” Tuấn gắt: “Chơi đi, mai bố mua kẹo.” An khóc, nhưng sáng hôm sau lại cười vì bố mua bánh quy.

Mai ở Đà Nẵng, làm ca 10 tiếng, mệt nhoài. Cô gọi về hàng ngày, nghe Tuấn kể: “Hai đứa khỏe lắm, hôm nay An học đếm đến 50 rồi!” Cô vui, gửi thêm tiền: “Anh mua áo ấm cho con nhé, Đà Nẵng lạnh rồi.” Tuấn dùng tiền ấy mua thuốc lá, còn An Bình mặc áo cũ.

Giáng sinh năm ngoái, Mai về bất ngờ. Cô ôm con khóc: “Mẹ nhớ các con quá!” Tuấn cười: “Anh chăm tốt mà.” Nhưng đêm ấy, Mai thấy bao thuốc lá dưới gầm giường. Cô hỏi, Tuấn chối: “Của bạn để quên.” Cô tin, vì yêu anh.

Năm nay, Mai quyết tâm lớn hơn. Cô dành dụm mua cây thông điện lấp lánh – món hai con mơ ước – và bộ đồ chơi bác sĩ. “Lần này, mẹ sẽ làm các con bất ngờ nhất đời!” Cô nghĩ, máy bay cất cánh, lòng rạo rực.

Ngày 15 tháng Mười Một, Tuấn nhận tiền Mai gửi: hai mươi lăm triệu. “Em tăng ca, anh mua gì ngon cho con nhé,” tin nhắn cô. Tuấn cười, nhắn lại: “Ok em.” Anh mua ít gạo, rau, rồi mang bảy triệu đi cà phê với Long và lũ bạn. “Mai tao sửa điện nhà, hôm nay tao thư giãn tí,” anh nói.

An Bình ở nhà, chơi một mình. Hai đứa mở tủ lạnh, thấy hết thức ăn. “Bố về muộn rồi,” An lẩm bẩm. Cô bé lấy ổ điện cũ – bố hay để lung tung – cắm thử đồ chơi. “Chị ơi, sáng lên!” Bình reo. Nhưng dây hở, điện giật. An hét: “Đau chị ơi!” Bình ngã ngửa, khóc oe oe. Tuấn về tối, thấy hai con run rẩy, quát: “Sao nghịch dại!” Anh bôi thuốc, cho ngủ, không kể Mai.

Ngày 18, Tuấn lại cà phê. Lần này, bạn rủ đi câu cá. “Hai con ngủ rồi, tao khóa cửa kỹ,” anh khoe. An Bình thức giấc, đói meo. Hai đứa lại nghịch ổ cắm, lần này Bình bị giật mạnh hơn. “Chị ơi, em tê!” An khóc, băng bó cho em bằng khăn. Hàng xóm nghe tiếng, gõ cửa. Tuấn về, đánh An: “Mày muốn chết à?” An khóc: “Con đói bố ơi.”

Mai gọi: “Con sao rồi anh?” Tuấn cười: “Vui lắm, đang hát bài mẹ dạy đây!” An bị ép cầm điện thoại, giọng run: “Mẹ… con yêu mẹ.” Mai không nhận ra, chỉ thấy con mệt: “Các con ngủ sớm nhé.”

Ngày 22, Tuấn hứa: “Mai bố ở nhà cả ngày.” Nhưng chiều ấy, Long gọi: “Ê, có quán cà phê mới, đi không?” Tuấn do dự, nhìn An Bình chơi đồ chơi cũ. “Bố đi tí thôi, hai con ngoan nhé.” Anh khóa cửa, dặn: “Hai con tự xem phim hoạt hình đi, bố về sớm.”

An Bình ngồi một mình trong căn nhà tối om. Hai đứa bé mở tivi, cắm dây nguồn vào ổ điện hỏng – bố quên sửa. Điện chập, tia lửa bắn ra. An hét: “Cháy chị ơi!” Bình ôm chị, cả hai bị giật mạnh. Cửa khóa chặt, hai đứa ngã gục, khói lan tỏa. Hàng xóm nghe tiếng kêu, gọi cứu hỏa. Tuấn đang cười đùa ở quán, điện thoại hết pin.

Cứu hỏa phá cửa, dập lửa. An Bình nằm bất động, bỏng điện 80% cơ thể, tim ngừng đập. Bệnh viện Việt Đức, bác sĩ lắc đầu: “Sốc điện nặng, hai cháu mất rồi.”

Tuấn về, quỳ bên giường con. “An Bình ơi, bố xin lỗi!” Nhưng hai đứa chỉ lạnh ngắt.

Sáng 25 tháng Mười Một – Giáng sinh, Mai bước xuống sân bay Nội Bài, tay xách nách mang quà. Tim cô đập thình thịch. Cô bắt taxi về nhà, tưởng tượng cảnh An reo: “Mẹ về!” Cô nhắn Tuấn: “Anh đang ở đâu? Em về rồi!” Không reply. “Chắc đang chuẩn bị bất ngờ,” cô nghĩ.

Đến ngõ, Mai thấy xe cứu thương. Hàng xóm xúm xít: “Chị Mai về rồi à? Tai họa…” Mai chạy vào, thấy Tuấn ngồi thẫn thờ ngoài bệnh viện. “Anh! Con đâu?” Tuấn ngẩng lên, mặt tái mét: “Mai… An Bình… chúng nó…”

Mai lao vào phòng xác. An Bình nằm đó, quấn khăn trắng toát, khuôn mặt nhỏ xíu tím tái. Bác sĩ: “Chị chuẩn bị tinh thần. Hai cháu mất vì điện giật.” Mai gào lên, ôm con: “An Bình ơi! Giáng sinh mà! Mẹ về rồi đây! Mẹ mang cây thông, búp bê… Các con dậy đi!”

Cô lôi cây thông ra, cắm điện, hát run rẩy: “Jingle bells… các con yêu…” Đèn thông sáng, nhưng giọt nước mắt Mai rơi trên tay An lạnh ngắt. Tuấn quỳ bên, khóc: “Anh xin lỗi… Anh cà phê… khóa cửa… con nghịch điện… chập…”

Mai quay phắt lại, mắt đỏ ngầu: “Anh nói sao? Hai năm em giao con cho anh, anh làm thế này?” Tuấn cúi đầu: “Anh chỉ đi tí… anh yêu con mà…”

Cảnh tượng đau lòng: cây thông lấp lánh trên sàn bệnh viện, quà vỡ tan, búp bê nằm lẻ loi bên thi thể hai đứa trẻ. Mai ôm con khóc đến ngất. Hàng xóm thì thầm: “Thằng Tuấn bỏ bê, đi chơi…”

Tang lễ An Bình diễn ra chiều hôm ấy, vội vã vì cơ quan điều tra vào cuộc. Mai mặc đồ trắng, ôm hai di ảnh, đi bộ sau hai quan tài nhỏ xíu. Hàng xóm khóc theo: “Tội nghiệp hai đứa!” Tuấn lảo đảo, tay run cũ tái phát, nhưng anh không dám nhìn vợ.

Tại nhà tang lễ, Mai kể cho mẹ chồng: “Mẹ ơi, con gửi tiền đầy đủ, sao anh ấy…” Bà cụ khóc: “Nó nghiện cà phê từ tai nạn điện. Tao khuyên mãi không nghe.”

Cao trào bùng nổ khi về nhà. Mai hét vào mặt Tuấn: “Anh giải thích đi! Hai năm em cực khổ ở Đà Nẵng, gửi tiền nuôi con, anh làm gì? Đi cà phê để con chết điện giật?” Tuấn gầm lên, mắt đỏ: “Cô đổ lỗi cho tôi? Cô mải kiếm tiền, bỏ con ở nhà! Ai chăm chúng nó ban ngày? Tôi phải sửa điện kiếm cơm, cô ở xa xỉu!”

Mai tát anh: “Kiếm cơm? Anh khóa cửa để con tự nghịch dây điện hỏng? Đó là lỗi anh!” Tuấn điên cuồng, tay run giật lấy chai rượu trên bàn, đập vỡ: “Cô im đi! Tôi đòi ly hôn! Cô là bà mẹ tồi, mải tiền bạc không chăm con. Tôi nuôi chúng nó một mình, giờ chúng chết – lỗi cô hết!”

Anh lao vào Mai, tát túi bụi, đấm vào vai cô: “Cút đi! Ly hôn ngay! Tôi không cần người vợ vô trách nhiệm!” Mai ngã xuống sàn, máu miệng rỉ ra, khóc: “Anh đánh tôi? Vì con chết, anh đánh vợ? Anh là đồ súc sinh!”

Hàng xóm chạy vào can ngăn. Mai hét: “Được, ly hôn! Nhưng anh sẽ hối hận!” Tuấn quăng giấy tờ: “Ký đi! Tôi đổ lỗi cho cô trước tòa – bà mẹ bỏ con đi làm xa!” Cơn cãi vã vang vọng, đèn nhà chập chờn như lời nguyền. Mai ký run rẩy, tim vỡ vụn.

Ba tháng sau, Mai sống như cái xác ở Đà Nẵng. Cô xin nghỉ việc, về Hà Nội ở nhà mẹ đẻ, vết bầm trên vai vẫn đau. Tuấn được tòa xử ly hôn, lỗi “chung” vì tai nạn, nhưng anh lang thang, cà phê tiếp để quên. Báo chí đưa tin: “Hai trẻ tử vong điện giật: Bố mẹ cãi vã, ly hôn đau lòng.”

Một buổi chiều mưa, Mai nhận cuộc gọi từ số lạ: “Chị Mai? Em là Long, bạn Tuấn.” Cô cáu: “Đừng gọi! Hắn đánh tôi!” Nhưng Long khóc: “Chị nghe em kể đã. Có chuyện lớn. Tuấn… anh ấy sắp chết.”

Họ gặp ở quán cũ. Long đưa phong bì: “Đây là nhật ký của Tuấn. Anh ấy viết trước khi vào viện.” “Viện? Anh ấy sao?” Mai sốc.

Long kể: “Tuấn bị điện giật nặng tuần trước, khi sửa cột điện say xỉn. Bác sĩ bảo sống thực vật. Trước đó, anh ấy viết cái này.” Mai mở phong bì, tay run. Nhật ký dày cui, chữ run rẩy:

“Ngày 1: Mai đi rồi. Tao hứa chăm An Bình. Nhưng tay run, bạn rủ cà phê, tao yếu lòng.

Tháng 4: An hỏi mẹ, tao dỗ. Tiền Mai gửi, tao mua thuốc lá. Xấu hổ.

Tháng 7: An Bình nghịch điện lần đầu. Tao đánh An. Tao là thằng bố khốn nạn.

Giáng sinh năm ngoái: Mai về, thấy thuốc lá. Tao chối. Tao ghét bản thân.

Ngày 22/11: Tao khóa cửa, đi cà phê. An Bình khóc: ‘Bố đừng đi’. Tao vẫn đi. Điện giật, con tao chết. Tao giết con.

Mai ơi, anh không xứng. Anh nghiện cờ bạc online từ tai nạn điện – bác sĩ bảo vậy. Nhưng anh giấu em. Tiền em gửi, anh đánh bạc hết, mất hai mươi triệu tháng trước. Cà phê chỉ là cái cớ để trốn nợ.

Cú twist: Em nhớ lần cãi vã đòi ly hôn không? Anh đánh em không phải giận – anh cố tình đánh để em hận, ký đơn ly hôn ngay. Vì… anh phát hiện em mang thai đứa thứ ba! Qua ảnh siêu âm em gửi mẹ, anh hack điện thoại thấy. Đứa bé 3 tháng rồi. Anh không muốn em quay lại với ‘gia đình tan vỡ’, không muốn con thứ ba chết như An Bình. Nên anh đổ lỗi cho em, đánh em, ép ly hôn – để em an toàn, nuôi con một mình. Giờ anh nằm viện, sắp chết. Tha thứ anh. Chăm sóc… con của chúng ta.”

Mai chết lặng. “Đứa thứ ba?” Cô sờ bụng, nước mắt trào. Ba tháng qua, cô mang thai – kết quả lần ân ái cuối trước Giáng sinh. Cô giấu Tuấn vì giận, định nói sau. Bây giờ, anh nằm viện, biết hết qua… hack điện thoại?

Long giải thích: “Tuấn học sửa điện, biết hack camera nhà em. Anh ấy thấy ảnh siêu âm, viết xong nhật ký, cố tình say đi sửa điện để ‘tự tử’. Anh ấy yêu em, yêu con lắm chị ơi. Đánh em là để em sống.”

Mai gào khóc giữa quán. Cú twist đâm thủng tim: Tuấn không chỉ vô trách nhiệm, mà còn nghiện cờ bạc giấu kín. Nhưng anh hy sinh mạng sống để bảo vệ đứa con chưa sinh – bằng cách ép ly hôn, chịu tiếng xấu, để Mai không tha thứ, không quay lại với nỗi đau cũ.

Mai sinh bé trai, đặt tên An Bình – “hy vọng của hai anh chị”. Cô mở tiệm may nhỏ, kể chuyện con cho khách nghe. Mỗi Giáng sinh, cô thắp đèn cây thông, hát: “Jingle bells… cho các con.”

Tuấn qua đời sau hai tháng viện. Mai đến thăm mộ, đặt bao thuốc lá lên: “Anh chuộc lỗi rồi. Em tha thứ. Nhưng nỗi đau này, mãi mãi.”

Dưới ánh đèn thông lấp lánh, Mai mỉm cười buồn, ôm con trai: “Các con ơi, bố mẹ về rồi. Lần này, mẹ không đi nữa.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News