Hân ngồi giữa phòng khách, ánh nắng chiều hắt qua cửa sổ, làm lấp lánh chiếc hộp nhung màu đỏ thẫm đặt trên bàn. Bên trong, rực rỡ một màu vàng chóe, là tất cả danh dự và hy vọng của gia đình cô: Năm cây rưỡi vàng miếng SJC loại một chỉ, được xếp ngay ngắn như những viên gạch lát nền cho tương lai, cùng ba chiếc kiềng cổ truyền chạm rồng phượng, mỗi chiếc nặng ba chỉ vàng 9999 nguyên chất.
Tổng cộng, sáu cây bốn chỉ vàng ròng.
Đây không chỉ là một món quà. Nó là một lời tuyên bố.
Em gái Hân, My, sắp kết hôn với con trai độc nhất của gia tộc họ Vương—gia tộc giàu có nhất nhì cả tỉnh. Cả tỉnh này đều biết, nhà Vương sở hữu chuỗi khu công nghiệp, nắm trong tay nửa nguồn cung vật liệu xây dựng. Lễ cưới của con trai họ Vương sẽ không chỉ là một sự kiện, mà là một cuộc phô trương quyền lực.
Hân, là chị gái, dù cuộc sống vợ chồng cô chỉ ở mức đủ ăn đủ mặc, không thể để em gái mình lép vế trong ngày trọng đại. Hân tự hào về My – cô gái thông minh, xinh đẹp, người đã dùng tài năng của mình để bước vào một gia đình danh giá. Nhưng chính vì sự chênh lệch quá lớn về gia cảnh, Hân cảm thấy gánh nặng vô hình: nhà gái không thể quá yếu thế.
“Em ơi, chị chỉ có thể lo được đến mức này thôi,” Hân đã nói với chồng, Quân, vào cái đêm họ phải ký giấy bán mảnh đất tổ tiên mà Quân giữ lại. Quân nhìn vợ, gương mặt hằn rõ sự mệt mỏi và yêu thương.
“Bán đi, Hân. Dù sao mảnh đất đó cũng để dành cho My. Coi như cả nhà mình góp sức cho em nó nở mày nở mặt. Vàng là thứ giữ thể diện tốt nhất, em hiểu mà.”
Sáu cây bốn chỉ vàng đó, là mồ hôi, là nước mắt, là mảnh đất kỷ niệm, là tất cả những gì vợ chồng Hân có thể gom góp. Nó phải xứng đáng với vị thế của cô dâu nhà họ Vương.
Ngày hôm sau, tấm thiệp cưới được chuyển đến.
Hân đang chuẩn bị cơm tối thì mẹ cô, bà Mai, gọi điện thoại.
“Con đã nhận thiệp chưa, Hân?” Giọng bà Mai có vẻ hơi run rẩy, không phải vì vui, mà vì một nỗi lo lắng vô định.
“Dạ, con vừa nhận xong. Mẹ ơi, đẹp thật, giấy in lụa, phông chữ dát vàng…” Hân vừa nói vừa mân mê tấm thiệp, cảm nhận sự sang trọng.
“Con nhìn kỹ góc phải bên dưới đi.” Giọng bà Mai đột ngột chùng xuống.
Hân lật tấm thiệp. Phần thông tin tiệc chiêu đãi, thay vì ghi “Tiệc chiêu đãi tại Sảnh Bông Lúa Vàng,” hay “Tiệc thân mật,” lại chỉ có hai từ được in nhỏ gọn, thanh lịch đến đáng ngờ:
“Tiệc đứng.”
Hân nhíu mày. Cô biết tiệc đứng (Buffet/Cocktail Reception) là kiểu tiệc hiện đại, nhưng thường chỉ dùng cho lễ đính hôn hoặc các buổi gặp mặt mang tính chất xã giao. Với một đám cưới chính thức, của gia đình quyền lực nhất tỉnh, việc này hơi lạ.
“Tiệc đứng thì sao hả mẹ? Chắc là để khách thoải mái đi lại, giao lưu thôi mà.” Hân cố trấn an mình.
Bà Mai thở dài một hơi nặng nề qua điện thoại. “Không phải vậy đâu, con ơi. Mẹ đã hỏi mấy người lớn rồi. Tiệc đứng nhà họ Vương… là một sự sỉ nhục.”
Tim Hân bắt đầu đập mạnh. “Mẹ nói gì cơ?”
“Họ không tổ chức tiệc mặn. Không có chỗ ngồi chính thức. Chỉ có rượu, cocktail, bánh ngọt và đồ ăn nhẹ. Họ đang ngầm tuyên bố rằng, khách của họ, đặc biệt là khách từ bên nhà gái mình, không xứng đáng được ngồi vào bàn tiệc tử tế của họ.” Giọng bà Mai nghẹn lại. “Họ muốn khoe sự giàu có, sự khác biệt. Họ chỉ mời đến xem show diễn của họ thôi, chứ không phải mời đến ăn cỗ.”
Trong văn hóa Việt Nam, cỗ cưới là linh hồn của đám cưới, là sự tôn trọng lớn nhất đối với khách mời. Không có tiệc mặn, không có cỗ bàn trang trọng, đồng nghĩa với việc gia đình họ Vương đang coi thường nhà gái, coi thường cả những mối quan hệ thân tình của bên My.
Máu nóng trong Hân dồn lên. Cô nắm chặt tấm thiệp đến nhàu nát. Sáu cây bốn chỉ vàng của cô bỗng trở nên vô nghĩa, như một sự mua chuộc rẻ tiền cho một tư cách bị khinh miệt.
“Mẹ đừng lo,” Hân nói, giọng cô lạnh lùng và dứt khoát. “Con biết phải làm gì rồi.”
Ngày cưới diễn ra tại Trung tâm Hội nghị Thiên Đàng—tên gọi đã nói lên sự xa hoa đến mức lố bịch. Sảnh tiệc rộng lớn, đèn chùm pha lê rực rỡ, hoa tươi nhập khẩu ngập tràn. Toàn bộ sảnh đúng là một “tiệc đứng,” với những bàn cocktail cao đặt rải rác và nhân viên phục vụ cầm khay đi lại. Khách mời đều là giới thượng lưu, mặc những bộ cánh đắt tiền, nhấm nháp rượu vang và cười nói lịch thiệp.
Hân mặc chiếc áo dài truyền thống màu xanh ngọc, trông cô nổi bật và thanh lịch, nhưng khuôn mặt cô căng thẳng. Chiếc hộp nhung đỏ chứa đựng sáu cây bốn chỉ vàng được cô đặt cẩn thận trong túi xách. Nó nặng trịch, không chỉ về vật chất mà còn về trách nhiệm.
Bà Mai ngồi bên cạnh Hân, đôi mắt bà đỏ hoe. Bà đã cố gắng nói với Hân: “Thôi con, nhịn đi một chút. My làm dâu nhà đó rồi, mình gây chuyện thì con bé khổ.”
“Không phải nhịn, mẹ,” Hân đáp khẽ. “Sự im lặng của mình mới là cái khổ lớn nhất của My sau này. Họ nghĩ nhà mình không có kiến thức, không có tiền bạc, không có thể diện. Họ mời mình đến để làm nền cho sự giàu có của họ, để rồi sau đó về nhà phải ăn mì gói cho đỡ đói. Con không cho phép họ làm nhục mình như thế.”
Đúng 18 giờ 30 phút, âm nhạc nổi lên. Ánh đèn tập trung về phía cổng vòm pha lê.
My, em gái Hân, bước vào. Cô mặc chiếc váy cưới lộng lẫy, đội vương miện kim cương, đẹp như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Bên cạnh cô là chú rể, Thanh Vương, con trai độc nhất nhà họ Vương, điển trai, lịch lãm, nhưng ánh mắt có vẻ kiêu ngạo.
Sự xuất hiện của cô dâu chú rể khiến mọi người đứng dậy vỗ tay. Hân thấy My đang mỉm cười, nụ cười hạnh phúc nhưng có vẻ gượng gạo.
Theo đúng kịch bản, cô dâu chú rể sẽ đi qua thảm đỏ, lên sân khấu làm lễ, sau đó là nghi thức trao quà cưới của hai bên gia đình.
Nhưng Hân không chờ. Cô đã quyết định hành động ngay khi cô dâu bước vào sảnh, ngay lúc mọi ánh mắt đổ dồn vào cặp đôi.
Lúc My và Thanh Vương vừa đặt chân lên bậc thềm đầu tiên của thảm đỏ, Hân đứng dậy. Cô bước nhanh, dứt khoát, vượt qua hàng khách mời đang vỗ tay.
Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến cả sảnh tiệc bỗng chốc im lặng. Hân, người chị gái, đi thẳng đến trước mặt cô dâu chú rể, ngay giữa lối đi.
Thanh Vương, chú rể, nhíu mày khó chịu. Anh ta đang định mở lời thì Hân đã kịp thời hành động.
Hân mở chiếc túi xách đỏ thẫm. Cô lấy ra ba chiếc kiềng vàng, lấp lánh dưới ánh đèn pha lê. Sau đó, cô lôi ra cả hộp vàng miếng 5.5 cây. Hân đã buộc vàng miếng lại thành một dây dài có móc khóa, như một chuỗi dây chuyền thô kệch. Tổng cộng là sáu cây bốn chỉ vàng.
Không nói một lời, Hân nâng tay My lên. Cô đeo từng chiếc kiềng lên cổ tay My, chậm rãi, dứt khoát. Chiếc thứ nhất, chiếc thứ hai, chiếc thứ ba.
Sau đó, Hân nhấc chiếc dây chuyền vàng miếng nặng trịch, và đeo nó vào cổ My.
Tất cả diễn ra trong vài giây, nhưng trong mắt mọi người, nó chậm như một cảnh quay chậm. Sáu cây bốn chỉ vàng ròng, lấp lánh, trĩu nặng trên cổ và tay của cô dâu, tạo thành một gánh nặng vật chất không thể chối cãi.
My, cô dâu, bàng hoàng. Cô nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của chị mình.
Thanh Vương, chú rể, tái mặt. Gương mặt lịch lãm của anh ta nhăn lại vì tức giận và xấu hổ.
Hân nhìn thẳng vào mắt Thanh Vương, giọng cô đủ lớn để mọi người ở hàng ghế đầu đều nghe thấy, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng sợ của một người đang giữ thể diện.
“Em rể,” Hân nói, “Anh thấy đấy. Đây là tất cả tình yêu, công sức, và cả mảnh đất của gia đình tôi. Tổng cộng là sáu cây bốn chỉ vàng ròng 9999. Tôi trao cho em gái tôi, để em ấy biết rằng, dù ở đâu, gia đình vẫn luôn là điểm tựa quý giá nhất.”
Sau đó, Hân quay sang My, ghé sát tai em gái, thì thầm bằng một giọng chỉ hai người nghe được: “Đây là tiền ăn. Chị mua danh dự cho mày. Sau này có đói thì cứ đem ra mà bán.”
Nói xong, Hân lùi lại một bước, hoàn toàn phớt lờ khuôn mặt tím tái của Thanh Vương và sự bối rối của My. Cô cúi chào mẹ chồng và bố chồng tương lai của My, những người đang ngồi ở bàn VIP, vẻ mặt không giấu được sự tức giận và thất vọng vì bị làm mất mặt giữa chốn đông người.
Hân quay lưng lại, bước đi thẳng ra khỏi sảnh tiệc. Cô không thèm ngoái lại, không thèm chờ xem tiệc đứng của họ Vương có gì ngon.
Trong ô tô, Quân đã chờ sẵn. Anh nhìn thấy Hân bước ra, khuôn mặt vẫn còn vương sự căng thẳng, nhưng đôi mắt lại sáng rực sự mãn nguyện.
“Em làm rồi à?” Quân hỏi.
“Làm rồi,” Hân gật đầu. “Em đã làm đúng những gì em phải làm. Em đã cho họ thấy, danh dự của gia đình không thể bị mua chuộc bằng một bữa tiệc đứng rẻ mạt.”
Quân thở phào, nắm lấy tay vợ. “Anh biết em sẽ làm vậy. Vàng nặng, nhưng lòng tự trọng của em còn nặng hơn.”
Hân tựa đầu vào vai chồng. Cô biết, hành động của cô sẽ gây ra sóng gió. Nó sẽ khiến My gặp khó khăn. Nhưng nếu cô không làm vậy, nhà chồng sẽ nghĩ nhà gái nhu nhược, dễ bị bắt nạt. Sáu cây bốn chỉ vàng đã trở thành một đòn đáp trả đanh thép, một lời nhắc nhở công khai về giá trị của My và sự hy sinh của gia đình cô.
Vài ngày sau, My gọi điện cho Hân. Giọng My vẫn còn nghẹn ngào.
“Chị Hai à, Thanh Vương giận lắm. Bố mẹ anh ấy cũng giận. Họ nói chị làm mất mặt gia đình họ.”
“Vậy em có đói không?” Hân hỏi, giọng trầm và đầy quan tâm.
My im lặng một lúc. “Em… em không đói. Nhưng anh ấy đã phải xin lỗi chị dâu, chị gái của anh ấy, vì đã không mời họ một bữa tiệc trang trọng. Anh ấy đã phải tổ chức lại một bữa tiệc thân mật, mời riêng gia đình mình và một vài người bạn thân thiết.”
“Vậy là họ đã hiểu ra vấn đề,” Hân nói khẽ. “Bữa tiệc đó, không phải để em ăn. Bữa tiệc đó, là để chứng minh rằng em có người chị sẵn sàng vì em mà đối đầu với cả gia tộc giàu có. Sáu cây bốn chỉ vàng không mua được tình yêu, nhưng nó mua được sự tôn trọng ban đầu. Giờ em đã làm dâu nhà người ta, phải giữ vững sự tôn trọng đó, em hiểu không?”
My khóc nấc lên: “Em hiểu rồi, chị Hai. Em cảm ơn chị. Em đã hiểu tại sao chị lại làm thế.”
Hân cúp điện thoại, lòng cô nhẹ nhõm. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng rọi vào căn phòng nhỏ của mình. Mảnh đất đã bán, nhưng gia đình cô vẫn còn nguyên vẹn.
Hân biết, cuộc sống sau này của My vẫn sẽ đầy thử thách, nhưng ít nhất, ngay từ bước đầu tiên, nhà gái đã chứng minh được rằng, dù không giàu bằng, họ vẫn có danh dự. Và đôi khi, danh dự, lại là thứ quý giá và nặng ký hơn bất cứ cây vàng nào. Nó là tấm khiên vững chắc nhất mà người chị có thể trao tặng cho em gái mình trước khi bước vào cuộc chiến hôn nhân đầy phức tạp.