×
×

Khi mẹ Tuấn – cô Hoa, một người phụ nữ làm nghề dọn vệ sinh, lặng lẽ rời khỏi nhà hàng sau một câu nói vô tình từ mẹ tôi… mọi chuyện bắt đầu

Tôi là Minh, một cô gái 28 tuổi, làm việc tại một công ty truyền thông ở Sài Gòn. Tôi gặp Tuấn, vị hôn phú của mình, trong một lần tham gia dự án từ thiện ở quê anh – một vùng nông thôn nghèo ở Đồng Nai. Tuấn là một kiến trúc sư trẻ, nhiệt huyết, luôn mang nụ cười rạng rỡ. Chúng tôi yêu nhau sau những ngày cùng nhau xây dựng trường học cho trẻ em nghèo. Tuấn không giàu có, nhưng anh chân thành, và tôi tin rằng đó là điều quan trọng nhất.

Nhưng câu chuyện của tôi không chỉ là về tình yêu. Nó bắt đầu từ một buổi gặp mặt giữa hai gia đình, khi mẹ Tuấn – cô Hoa, một người phụ nữ làm nghề dọn vệ sinh – lặng lẽ rời khỏi nhà hàng sau một câu nói vô tình từ mẹ tôi. Và đến ngày cưới, sự xuất hiện của cô Hoa cùng một người đàn ông đã khiến cả hội trường lặng đi, cúi chào trong sự kính trọng.

Buổi gặp mặt được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố. Tôi háo hức vì cuối cùng hai gia đình cũng gặp nhau để bàn chuyện cưới xin. Mẹ tôi, bà Hạnh, là một người phụ nữ thành đạt, từng là giám đốc một công ty may mặc lớn, luôn chú trọng hình thức và địa vị. Trong khi đó, mẹ Tuấn, cô Hoa, là một người phụ nữ giản dị, gầy gò, với đôi tay chai sần vì làm việc vất vả. Cô làm nhân viên dọn vệ sinh tại một tòa nhà văn phòng, và dù Tuấn nhiều lần thuyết phục, cô nhất quyết không bỏ nghề vì “đó là công việc nuôi con trai khôn lớn.”

Khi cô Hoa bước vào nhà hàng, tôi nhận ra cô đã cố gắng mặc bộ áo dài đẹp nhất mà cô có – một chiếc áo dài màu xanh đã phai màu, hơi chật ở vai. Mẹ tôi, với bản tính thẳng thắn, nhìn cô Hoa từ đầu đến chân, rồi buột miệng trong lúc nói chuyện: “Cô Hoa làm nghề dọn vệ sinh à? Hèn gì quần áo toàn rác, nhìn không hợp với nhà hàng này chút nào.” Câu nói ấy được nói với giọng đùa cợt, nhưng tôi thấy ánh mắt cô Hoa tối lại. Cô mỉm cười gượng gạo, rồi xin phép đi vệ sinh. Nhưng cô không trở lại.

Tôi lo lắng gọi điện, nhưng cô Hoa chỉ nhắn tin cho Tuấn: “Mẹ không khỏe, mẹ về trước. Con cứ vui vẻ với gia đình Minh nhé.” Tuấn cố gắng giải thích rằng mẹ anh nhạy cảm, nhưng tôi biết cô Hoa tổn thương. Tôi giận mẹ mình, nhưng bà chỉ nói: “Mẹ chỉ nói sự thật. Nhà mình môn đăng hộ đối, cô ấy nên biết thân biết phận.” Tôi đau lòng, nhưng không biết làm sao để sửa chữa. Tuấn vẫn dịu dàng với tôi, nhưng tôi thấy anh bắt đầu ít nói hơn, như thể đang giấu một nỗi buồn.

Những ngày sau, tôi cố gắng liên lạc với cô Hoa, mang quà đến nhà xin lỗi, nhưng cô luôn tránh mặt. Tuấn nói mẹ anh không giận, chỉ cần thời gian. Tôi cảm thấy tội lỗi, nhưng cũng bất lực. Mẹ tôi thì không nghĩ mình sai, thậm chí còn bảo: “Cưới xong, con đừng để mẹ chồng lên thành phố, mất mặt lắm.” Tôi bắt đầu tự hỏi, liệu tình yêu của tôi và Tuấn có đủ để vượt qua khoảng cách giữa hai gia đình?

Ngày cưới đến gần, tôi và Tuấn bận rộn chuẩn bị. Cô Hoa vẫn lặng lẽ, chỉ gọi điện hỏi han vài câu, nhưng không tham gia vào bất kỳ khâu nào. Tôi sợ rằng cô vẫn buồn, và điều đó khiến tôi day dứt. Tuấn trấn an tôi: “Mẹ sẽ đến dự cưới, em đừng lo. Mẹ không phải người để bụng.”

Đêm trước ngày cưới, tôi nhận được một gói quà nhỏ từ cô Hoa, gửi qua Tuấn. Bên trong là một chiếc khăn lụa thêu tay, với hình hoa sen tinh xảo. Kèm theo là một mẩu giấy viết: “Minh, cô không có gì quý giá để tặng con, chỉ có tấm khăn này cô thêu trong những đêm làm thêm. Con giữ lấy, như một lời chúc phúc.” Tôi ôm chiếc khăn, nước mắt lăn dài. Tôi nhận ra mình đã không hiểu hết về cô Hoa – một người phụ nữ giản dị nhưng đầy tình yêu thương.

Ngày cưới diễn ra tại một khách sạn lớn, với hàng trăm khách mời từ cả hai bên. Tôi đứng bên Tuấn, hồi hộp chờ cô Hoa xuất hiện. Nhưng khi buổi lễ bắt đầu, tôi chỉ thấy Tuấn đứng một mình ở khu vực dành cho gia đình chú rể. Tim tôi thắt lại. “Cô Hoa không đến sao?” tôi thì thầm hỏi Tuấn. Anh mỉm cười bí ẩn: “Mẹ sẽ đến, nhưng theo cách của mẹ.”

Giữa buổi tiệc, khi mọi người đang nâng ly chúc mừng, cánh cửa hội trường bật mở. Cô Hoa bước vào, không còn mặc chiếc áo dài cũ kỹ, mà là một bộ áo dài lụa tím thanh lịch, tóc búi gọn gàng, bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặc vest, dáng vẻ uy nghiêm. Cả hội trường lặng đi. Người đàn ông ấy không ai khác chính là ông Hoàng – chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố, người mà ai trong hội trường cũng biết mặt.

Cô Hoa bước lên sân khấu, tay cầm micro, giọng bình tĩnh nhưng đầy sức hút: “Tôi là Hoa, mẹ của chú rể Tuấn. Hôm nay, tôi muốn cảm ơn gia đình cô dâu đã chấp nhận con trai tôi. Tôi chỉ là một người dọn vệ sinh, nhưng tôi tự hào vì đã nuôi dạy Tuấn thành một người đàn ông tử tế.” Rồi cô quay sang ông Hoàng: “Và tôi muốn giới thiệu một người bạn đặc biệt – anh Hoàng, người đã giúp tôi rất nhiều trong những năm khó khăn.”

Ông Hoàng mỉm cười, lên tiếng: “Tôi không phải bạn của cô Hoa. Tôi là người nợ cô ấy một ân tình lớn.” Ông kể rằng, mười lăm năm trước, khi ông bị tai nạn giao thông và nằm bất tỉnh trên đường, chính cô Hoa – lúc đó đang quét rác đêm – đã gọi cấp cứu và ở lại bệnh viện chăm sóc ông, dù không quen biết. Sau này, khi trở thành doanh nhân thành đạt, ông tìm cô Hoa để trả ơn, nhưng cô từ chối mọi sự giúp đỡ, chỉ xin ông hỗ trợ học bổng cho Tuấn. “Hôm nay, tôi đến đây để nói rằng, cô Hoa không chỉ là một người mẹ tuyệt vời, mà còn là người phụ nữ đáng kính nhất tôi từng gặp,” ông nói, giọng nghẹn ngào.

Cả hội trường đứng dậy, vỗ tay vang dội. Mẹ tôi, người từng chê cô Hoa, cúi đầu xin lỗi trong nước mắt. Tôi chạy lên ôm cô Hoa, khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ, con đã không hiểu mẹ.” Cô Hoa chỉ xoa đầu tôi, mỉm cười: “Con không có lỗi. Mẹ chỉ muốn con và Tuấn hạnh phúc.”

Sau ngày cưới, cô Hoa trở thành tâm điểm trong gia đình tôi. Mẹ tôi thay đổi hoàn toàn, thường xuyên mời cô Hoa lên chơi và thậm chí học cách thêu từ cô. Tôi và Tuấn quyết định dùng tiền mừng cưới để xây một trung tâm dạy nghề cho phụ nữ khó khăn, đặt tên là “Trạm Hoa Sen,” để tri ân mẹ Tuấn. Cô Hoa vẫn tiếp tục công việc dọn vệ sinh, nhưng giờ đây, cô làm với niềm tự hào, vì cô biết mình không chỉ là một người lao công, mà còn là nguồn cảm hứng cho tất cả chúng tôi.

Mỗi lần nhìn chiếc khăn lụa cô Hoa tặng, tôi nhớ đến bài học lớn nhất mà cô dạy tôi: giá trị của một con người không nằm ở quần áo hay địa vị, mà ở trái tim và lòng nhân ái. Và tôi biết, tôi may mắn vì có một người mẹ chồng như cô Hoa – người phụ nữ giản dị nhưng đã khiến cả hội trường cúi chào.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News