×
×

Lễ về nhà chồng ở Thanh Hóa, mẹ chồng dặn tuy::ệt đ::ối không được bước vào gian th/ờ t:;ổ ti:;ên bằng chân phải. Tôi l/ỡ quên, đúng 3 ngày sau, trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện kỳ dị – cho đến khi tôi phát hiện tấm ảnh cưới mình bị úp ngược trên bà/n th;/ờ.

Tôi là Lan, cô dâu mới của làng quê Thanh Hóa. Ngày cưới, nắng vàng rực rỡ bên sông Mã, tôi mặc áo dài đỏ thắm, tay cầm bó hoa sen, bước qua ngưỡng cửa nhà chồng với bao hy vọng. Chồng tôi, anh Minh, là kỹ sư thành phố, nhưng gia đình anh vẫn giữ nếp nhà cổ kính, mái ngói rêu phong, gian thờ tổ tiên nằm chính giữa, tối om và lạnh lẽo như một lời cảnh báo.

Trước khi vào lễ về nhà chồng – nghi thức chính thức “về một nhà” – mẹ chồng tôi, bà Năm, kéo tôi ra góc sân, giọng thì thầm run run: “Con ơi, nhà mình có lệ từ đời ông cố. Khi bước vào gian thờ tổ tiên, tuyệt đối không được bước chân phải trước. Phải chân trái, để linh hồn tổ tiên dẫn dắt. Lỡ bước sai, tai ương sẽ ập đến, không tránh khỏi!” Bà nắm chặt tay tôi, mắt long lanh như van xin. Tôi gật đầu lia lịa, tim đập thình thịch. “Dạ, con nhớ ạ!” – tôi cười tươi, nghĩ bụng chỉ là mê tín làng quê.

Lễ về nhà bắt đầu. Tiếng trống chiêng vang vọng, họ hàng quây quần. Tôi quỳ trước bàn thờ, khấn vái tổ tiên chứng giám. Lúc đứng dậy, đầu óc quay cuồng vì khói nhang và rượu mừng. Chân phải… hay chân trái? Tôi hoảng hốt, lỡ bước chân phải trước! Một cơn gió lạ lùa qua khe cửa, đèn dầu trên bàn thờ chập chờn tắt ngấm. Mọi người im bặt, bà Năm mặt cắt không còn giọt máu, nhưng bà chỉ lắc đầu: “Thôi, xong rồi… Cầu tổ tiên tha thứ.”

Ba ngày sau, tai ương ập đến như cơn ác mộng.

Ngày thứ nhất: Sáng sớm, tôi dậy nấu cơm. Bỗng, từ bếp vọng tiếng cười khanh khách của trẻ con – nhưng nhà chồng tôi không có cháu nhỏ! Tôi chạy ùa vào, nồi nước sôi ùng ục không lửa, khói đen cuồn cuộn hình thành khuôn mặt méo mó, cười toe toét nhìn tôi. Anh Minh chạy đến, mặt tái mét: “Em ơi, em nghe thấy gì không? Anh… anh thấy bà nội cười đấy!” Chúng tôi đổ hết nước, nhưng tiếng cười vẫn văng vẳng đến tận chiều.

Ngày thứ hai: Đêm khuya, tôi nằm bên anh Minh, mồ hôi túa ra. Căn nhà rung bần bật, như động đất. Tiếng thì thầm rì rầm từ gian thờ: “Chân phải… chân phải… trả lại!” Tôi bật dậy, lao vào phòng ngủ cũ của bà nội – nơi treo di ảnh tổ tiên. Tất cả ảnh đều úp ngược! Anh Minh lắp bắp: “Em, anh nhớ hôm cưới, ảnh còn ngay ngắn mà!” Sáng hôm sau, con gà trống nhà tôi – con vật thiêng giữ của – tự dưng cắn xé cổ mình đến chết, máu loang đỏ sân.

Ngày thứ ba: Cao trào bùng nổ. Giữa trưa, cả nhà đang ăn cơm thì cửa chính tự mở tung, gió hú như quỷ khóc. Bà Năm ngã quỵ, miệng sùi bọt: “Tổ tiên giận rồi! Con dâu bước sai, linh hồn bà nội đòi mạng!” Anh Minh ôm tôi chạy ra sông, nhưng tôi nghe tiếng gọi: “Lan… về với ta!” Quay đầu, tôi thấy bóng đen cao lớn, mặt giống hệt bà nội đứng ở cửa, vẫy tay. Tim tôi ngừng đập. Anh Minh hét lên: “Chạy đi em!” Chúng tôi lao vào gian thờ, quỳ sụp xuống khấn vái. Bất chợt, tiếng cười trẻ con lại vang lên – lần này từ… trong bụng tôi? Tôi ôm bụng, lạnh ngắt. Phải chăng thai nhi ba tháng của tôi đã bị “linh hồn” nhập?

Cả nhà hoảng loạn, thầy cúng làng được mời gấp. Thầy cầm chuông rung, khói nhang mù mịt. “Tai ương từ bước chân sai! Phải lật lại di ảnh tổ tiên, khấn ba ngày ba đêm!” Nhưng khi thầy bước vào bàn thờ, cú twist kinh hoàng ập đến.

Tôi theo sau, mắt cay xè khói. Trên bàn thờ, giữa hàng di ảnh úp ngược, tôi thấy tấm ảnh cưới của chính mình và anh Minh – ảnh chúng tôi chụp hôm cưới, đặt trang trọng giữa tổ tiên! Nhưng nó bị úp ngược, mặt tôi cười toe toét lộn ngược. Tim tôi thót lại. “Sao… sao có ảnh cưới trên bàn thờ?” – tôi lắp bắp.

Thầy cúng cười nhếch mép, giọng the thé: “Con dâu ngốc! Không phải tổ tiên giận. Mẹ chồng mày giận! Bà Năm mới là kẻ bước chân phải hôm lễ – bà cố tình để con bước theo, úp ảnh cưới để dọa! Bà ghen tị vì con đẹp, con có học, chồng con mê con hơn bà. Ba ngày nay, bà thuê trẻ con làng cười khúc khích, đổ thuốc độc vào nồi làm sôi không lửa, lật ảnh ban đêm, thậm chí giết gà để dọa! Còn bóng đen? Bà thuê người đóng giả bà nội! Tiếng thì thầm từ loa bluetooth giấu trong tường!”

Cả nhà sững sờ. Bà Năm quỳ sụp, khóc lóc: “Mẹ… mẹ chỉ muốn thử lòng con dâu! Nhà mình nghèo, mẹ sợ con bỏ đi!” Anh Minh tát mẹ một cái, ôm tôi: “Em yêu, anh xin lỗi!” Thầy cúng lật ảnh ngay ngắn, tiếng cười im bặt. Hóa ra, tất cả chỉ là âm mưu của mẹ chồng – cú twist đảo lộn mọi thứ! Không ma quỷ, chỉ là lòng người độc địa hơn quỷ thần.

Từ đó, nhà tôi yên bình. Tôi tha thứ cho bà, nhưng mỗi lần bước vào gian thờ, tôi luôn bước chân trái trước. Và tấm ảnh cưới? Giờ nó đặt ngay ngắn, nhắc nhở: Tai ương thật sự không phải từ tổ tiên, mà từ người sống bên cạnh.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News