Nhà họ Hạ từng là một trong những gia tộc giàu có bậc nhất thành phố. Ông Hạ Văn, người sáng lập công ty xây dựng Hạ Thị, đã xây dựng chế độ từ hai bàn tay trắng. Nhưng những năm gần đây, taiou liên tiếp nhập vào như một lời nói không thể giải quyết được. Đầu tiên là dịch vụ tai nạn xe hơi kinh hoàng cách đây 18 năm, Cướp đi mạng sống của Hạ Lan – con gái út yêu quý của ông, chỉ mới 16 tuổi. Cô bé ấy là niềm vui của cả nhà, với nụ cười rạng rỡ và tài năng âm nhạc thiên nhiên. Sau cái chết của Lan, anh Văn rơi vào trầm cảm, rồi qua đời chỉ hai năm sau vì đau tim.
Bà nội Hạ, bà Kim Thị, người nắm giữ linh hồn của gia đình, cũng không chịu nổi cú sốc. Bà ngã bệnh nặng, rồi rơi vào trạng thái hôn mê kéo dài suốt 16 năm qua. Các bác sĩ nói bà có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, nhưng cũng có thể ra đi viễn viễn. Chú út Hạ Minh, em trai ông Văn, từng là trụ cột kinh doanh, đương nhiên mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Công ty Hạ Thị thì liên tục khai thác, nợ nần chồng chất, đứng trước bờ vực phá sản. Anh cả Hạ Quân, người kế thừa, cố gắng goòng nhưng mọi thứ phải như vô vọng.
Trong ngôi nhà cổ kính ven hồ Tây, không khí u bão bao trùm. Hạ Quân thường ngồi một mình trong phòng làm việc, nhìn bức ảnh gia đình cũ kỹ, nơi Hạ Lan đang hôn ngón chân bên cây đàn piano. Vợ anh, chị Mai, là người phụ nữ dịu dàng nhưng mạnh mẽ, luôn cố gắng giữ kín sự bình yên mong manh. Họ có hai đứa con trai, nhưng cả nhà đều cảm thấy thiếu một điều gì đó – một khoảng trống không thể lấp đầy kể từ khi Lan ra đi.
Một buổi chiều mưa tầm rộng, Hạ Quân đón nhận cuộc gọi từ trại trẻ mồ côi. “Anh Quân, chúng tôi có một cô bé 6 tuổi, tên là Linh. Em ấy mồ côi từ nhỏ, rất nguy hiểm. Chúng tôi nghĩ em ấy sẽ phù hợp với gia đình anh.” Đó là lời chào của chị giám đốc trại, người cũ của chị Mai. Hạ Quân làm dự án. Gia đình đang khó khăn, nhận nuôi thêm một đứa trẻ có phải gánh nặng? Nhưng chị Mai thuyết phục: “Anh ơi, có lẽ đây là cơ hội để chúng ta tìm lại niềm vui. Lan đã ra đi, nhưng chúng ta có thể mang đến hạnh phúc cho một đứa trẻ khác.”
Và thế là Linh bước vào nhà họ Hạ. Cô bé nhỏ nhắn, mái tóc đen dài, đôi mắt đến tròn đầy tò mò. Khi Linh lần đầu tiên bước qua ngưỡng cửa, một cơn gió lạ lùng thổi qua, làm rung động những chiếc nhẫn chuông gió treo ngoài hiên. Bà nội, nằm bất động trên sàn bệnh ở tầng hai, nhẹ nhàng nhẹ nhàng cử động ngón tay. Không ai để ý, trừ chị Mai, người đang lau phòng.
Từ ngày Linh về nhà, mọi thứ thay đổi một cách kỳ lạ. Chỉ một tuần sau, chú ý Hạ Minh nhận kết quả xét nghiệm: khối u đã biến mất hoàn toàn. Bác sĩ choáng váng, gọi đó là “phép màu y học”. Chú Minh cười lớn, ôm Linh vào lòng: “Huệ là thiên thần của chú đấy!” Linh chỉ cười ngượng, nhưng đôi mắt cô bé nhẹ lên sự ấm áp kỳ lạ.
Rồi bà nội tỉnh lại. Sau 16 năm hôn mê, bà Kim Thị mở mắt, nhìn quanh phòng và gọi tên: “Lan… Lan của bà đâu?” Cả nhà xúc động, nước mắt tròng mắt. Bà nội ôm Linh thì thầm: ” yên tĩnh Lan quá…” Linh không hiểu, nhưng cô bé thích ngồi bên bà, nghe bà kể chuyện xưa. Công ty Hạ Thị cũng khởi sắc. Họ thắng thầu dự án đầu tiên sau nhiều năm, rồi liên kết các hợp đồng khác nhau. Hạ Quân không tin vào mắt mình: “Có lẽ Linh mang lại vận động có thể cho chúng ta.”
Linh trưởng thành hơn trong sự yêu thích của cả nhà. Cô bé học giỏi, đặc biệt yêu thích âm nhạc. Chị Mai mua cho Linh một cây đàn piano cũ – chính cây đàn từng thuộc về Hạ Lan. Linh chơi đàn như một nghệ sĩ thực thụ, dù chưa từng học bài bản. Những bản nhạc cổ điển vang lên trong nhà, mang lại không khí vui vẻ. Nhưng đôi khi, Linh có những giấc mơ lạ. Cô mơ thấy một cô gái lớn hơn mình, mặc váy trắng, chạy nhảy trong vườn. “Em là ai?” Linh hỏi trong mơ, nhưng cô gái chỉ cười: “Em là chị đây.”
Thêm một chi tiết mới: Linh vật có khả năng đặc biệt. Cô bé có thể cảm nhận được những “linh hồn” xung quanh. Một lần, khi chơi ở vườn sau, Linh chỉ vào bụi cây: “Có chú chó ở kia, nhưng chú ấy buồn lắm.” Cả nhà ngạc nhiên, vì đó là nơi chôn cất con chó cưng của Hạ Lan, chết cùng năm với cô. Linh còn hay kể về những ký ức ức không phải của mình, như nhớ về một chuyến du lịch gia đình đến Đà Nẵng, dù cô chưa từng đi. Hạ Quân cho rằng đó là trí tưởng tượng của trẻ con, nhưng chị Mai bắt đầu nghi ngờ.
Cuộc sống hạnh phúc kéo dài. Linh trở thành thành trung tâm của gia đình. Bà nội khỏe mạnh hơn, chú Minh quay lại làm việc, công ty phát triển mạnh mạnh. Nhưng ẩn sau đó là những bóng đen. Người anh họ xa, Hạ Phong – con trai của người anh em họ hàng tranh chấp tài sản – thường xuyên Thăm viếng với nụ cười giả tạo. Anh ta ghen tị với sự thịnh vượng xung đột, và bắt đầu lan truyền tin đồn: “Cô bé ấy là phù thủy, mang lại may mắn giả tạo. Rồi sẽ có ngày tai họa nhập đến.”
Khi Linh lên 12 tuổi, những tình tiết lạ bắt đầu dày đặc hơn. Cô bé thường xuyên bị đau đầu, và trong những cơn đau nhức, Linh tìm thấy hình ảnh chớp nhoáng: một chiếc xe hơi lao xuống địa điểm, tiếng hét vang vọng, và máu me khắp nơi. “Đó là tai nạn của chị Lan phải không?” Linh hỏi bà nội một lần. Bà Kim Thị tái mặt, ôm Linh chặt hơn: “Sao cháu biết? Cháu đừng nghĩ nhiều.”
Thêm tình tiết mới: Linh gặp một bạn trai ở trường, tên là Minh – con trai của một gia đình đối thủ kinh doanh với Hạ Thị. Minh dịu dàng, hay tặng Linh những bông hoa dại. Nhưng tình yêu không hẹn hò bị cấm đoán, vì Hạ Quân không muốn phút chốc đến đối thủ. Linh buồn phiền, nhưng cô bắt đầu có những giấc mơ về một chàng trai khác – một cậu bé từng chơi với Hạ Lan thời thơ mộng. “Anh ấy tên là Tuấn,” Linh thì thầm trong giấc ngủ. Chị Mai nghe thấy, giật mình vì Tuấn chính là bạn trai cũ của Lan, người đã mất tích sau tai nạn.
Công ty Hạ Thị tiếp tục thành công, nhưng Hạ Phong không chịu ngồi yên. Anh ta thuê thám tử điều tra về Linh, phát hiện cô bé được nhận từ trại mồ côi mà không có giấy tờ rõ ràng. “Cô bé ấy có thể là con rơi của ai đó,” Phong thì thầm với chú Minh, cố gắng chia sẻ. Chú Minh, vốn trung thành với anh trai, đuổi phong đi, nhưng hạt giống nghi ngờ đã gieo hạt.
Linh ngày càng gắn bó với gia đình. Cô giúp bà nội chăm sóc vườn hoa, chơi đàn cho chú Minh nghệ, và hỗ trợ anh Quân trong công việc bằng những ý tưởng sáng tạo kỳ lạ. Nhưng cô bé bắt đầu sợ hãi chính mình. Một đêm, Linh thức dậy, đi lang thang trong nhà và dừng lại trước phòng cũ của Hạ Lan – căn hộ được khóa kín 18 năm qua. Linh thì thầm: “Mở ra đi…” Và cánh cửa kêu cót két, tự mở. Bên trong, mọi thứ vẫn còn nguyên: đồ chơi, sách và một cuốn nhật ký. Linh cầm lên, đọc những dòng chữ: ” Hôm nay em gặp Tuấn, em yêu anh ấy mất rồi. Nhưng bố không cho…”
Sáng hôm sau, Linh kể cho chị Mai nghe. Chị Mai Chạy, khóa lại và cấm Linh hoạt. Nhưng Linh đã đọc hết nhật ký, và những ký ức bắt đầu ùa về như dòng nước lũ.
Thời gian trôi nhanh, Linh sắp tròn 18 tuổi. Gia đình tổ chức sinh nhật lớn, mời thầy phong thủy nổi tiếng – ông Lý – đến xem vận mệnh. Ông Lý là bạn cũ của ông Văn, từng cảnh báo về “lời nói gia tộc” sau cái chết của Lan. Bữa tiệc diễn ra vui vẻ, Linh mặc Váy trắng, gốc Lan trong bức ảnh cũ. Bà nội tặng Linh vòng ngọc – món quà từng thuộc về Lan. “vừa đeo đi, nó sẽ bảo vệ cháu,” bà nói.
Ông Lý quan sát Linh kỹ lưỡng, rồi yêu cầu xem giấy khai sinh. Linh đưa ra, nhưng ông sư đầu: “Đây là giấy giả. Ngày sinh thật của cháu là gì?” Linh ngạc nhiên: “Em không biết, em mồ côi mà.” Ông Lý lấy la bàn, tính toán, rồi mặt biến sắc. “Ngày sinh thật của cháu trùng khớp với ngày mất của Lan – đúng giờ khắc cô ấy qua đời. Cháu sinh ra lúc 3 giờ sáng ngày 15/7, chính lúc Lan tắt thở.”
Cả nhà tôi đặt. Ông Lý giải thích: “Linh không phải hiện vận may đến. Cháu là Mệnh hộ gia – linh hồn quay về để trả lại hạnh phúc phần của chính mình. Lan chưa dứt duyên trần thế, nên tái sinh dưới hình hài mới, quay về nhà cũ để hoàn thành sứ mệnh.”
Twist bắt đầu: Linh giảm nặng, nhưng đột nhiên ký ức mùa về. Cô nhớ chính mình là Lan. Không phải tai nạn xe hơi tĩnh lặng – mà bị tổn hại. Trong ký ức, Lan đang lái xe cùng Tuấn, nhưng ai đó đã cắt phanh xe. “Là anh Phong!” Linh hét lên. Hạ Phong, người anh họ ghen tỵ, đã thuê người hại Lan để tranh giành tài sản, vì Lan là người thừa kế chính.
Cao bất ngờ: Hạ Phong, đang có mặt tại bữa tiệc, tái sinh. Anh ta rút súng, định bắn Linh để viết tiếng. Nhưng chú Minh, vốn nghi ngờ từ lâu, lao thẳng vào chế độ. Lúc đó, Phong thú nhận: “Đúng, tao đã giết Lan! Vì lão Văn định để hết tài sản cho con bé ấy!” Bà nội, nghe hết, đau đớn trầm cảm. Linh – nay là Lan tái sinh – ôm bà, thì thầm: “Bà ơi, con về rồi.”
Thêm tình tiết mới: Minh, bạn trai của Linh, hóa ra là con trai của Tuấn – người đã mất tích sau tai nạn. Tuấn không chết mà bị Phong bắt cóc, nay được giải cứu. Linh và Minh ôm nhau, hoàn duyên từ kiếp trước.
Sau cao trào, cảnh bắt Phong. Gia đình Hạ Thị ổn định trở lại, nhưng nay với Linh – Lan – làm trung tâm. Cô quyết định đổi tên thành Lan Linh để ghi nhớ cả hai kiếp. Công ty tiếp tục phát triển, nhưng nay tập trung vào thiện, giúp trẻ mồ côi. Bà nội qua đời bình an yên sau một năm, sân cười: “Bà chờ con lâu rồi.”
Lan Linh kết hôn với Minh, và họ có con gái đầu lòng, đặt tên là Hạ Kim – theo tên bà nội. Linh hồn đã quay về, không chỉ trả phần Phúc lợi mà còn sửa lỗi sai, lấy lại công cụ.
Câu chuyện kết thúc với Lan Linh ngồi bên đàn piano, chơi bản nhạc yêu thích của kiếp trước. Gió thổi qua, chuông gió rung động – dấu hiệu duyên dáng đã xác định, nhưng tình yêu gia đình vĩnh cửu.