×
×

Mình h/à/o h/ứ/ng kể về nước Mỹ rồi b;ỗ;ng ng/ậ/p ng/ừ/ng: giữa những người bạn c;;ũ, tôi chỉ muốn nói về một điều mà tôi luôn ti/ế/c n/u/ố/i…

Mười hai năm, một khoảng thời gian đủ dài để thay đổi cả một người. Tôi, Nguyễn Thanh Hằng, giờ là một phụ nữ 30 tuổi, một biên tập viên ở Sài Gòn, sống một cuộc đời giản dị nhưng không giảm phần bận rộn. Hôm nay, tôi ngồi trên chuyến xe khách từ Sài Gòn về Đà Lạt, nơi tôi đã lớn lên, để tham dự buổi học lớp cấp ba sau 12 năm xa cách. Trong lòng tôi là một tân cảm xúc vịt lộn: Dũng sĩ, lo lắng, và một chút gì đó khó giải thích khi nghĩ về bạn ấy – Minh, mối tình đầu của tôi.

Mười hai năm trước, Minh và tôi là cặp đôi nổi tiếng nhất lớp 12A1. Chúng tôi yêu nhau từ năm lớp 10, một tình yêu trong trẻo, ngây thơ nhưng cũng mệt mỏi của tuổi trẻ. Minh là chàng trai cao gầy, có đôi mắt sáng và nụ cười ấm áp. Cậu ấy luôn mang theo một cây bút chì và một cuốn sổ nhỏ, nơi cậu lại ghi lại những câu thơ phục vụ tặng tôi. Nhưng rồi, sau kỳ thi đại học, chúng tôi chia tay. Không phải vì hết yêu mà vì cuộc sống. Minh nhận được học bổng du học ở Mỹ, còn tôi lại ở Việt Nam. Chúng tôi hứa sẽ giữ liên lạc, nhưng thời gian và khoảng cách đã làm mờ đi mọi thứ. Cuộc gọi thưa dần, tin nhắn thưa thớt, và rồi, chúng tôi mất liên lạc hoàn toàn.

Bây giờ, ngồi trên xe, nhìn qua cửa sổ những con đường ngoằn ngoèo lên Đà Lạt, tôi tự hỏi Minh giờ ra sao. Cậu ấy còn nhớ tôi không? Có còn giữ thư thơ ấy không? Hay cậu ấy đã có một cuộc sống mới, một gia đình mới?

Buổi họp lớp diễn ra tại một nhà hàng nhỏ nằm bên hồ Xuân Hương, nơi chúng tôi từng hẹn hò. Khi bước vào, tôi cảm nhận được không có phụ thuộc, dù mọi người đều đã thay đổi. Những cô cậu học trò ngày hôm nay đã là những người trưởng thành, có công việc, gia đình và những câu chuyện riêng. Tôi bắt gặp một vài ánh mắt tò mò nhìn mình, có lẽ vì tôi ít liên lạc với mọi người sau khi tốt nghiệp.

Rồi tôi nhìn thấy Minh. Cậu ấy đứng ở góc phòng, trò chuyện với nhiều bạn cũ. Vẫn là người cao gầy, nhưng giờ Minh trông chững chạc hơn, cắt tóc ngắn gọn gàng, bộ vest màu xanh táo bạo cậu ấy nổi bật. Tim tôi nhanh hơn. Minh quay lại, bắt gặp ánh mắt tôi, và nở một nụ cười – nụ cười mà tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ quên. Tôi gật đầu nhẹ nhàng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng là một cơn bão cảm xúc.

Buổi biểu diễn sôi nổi. Mọi người kể về những thành công, những thất bại, những kỷ niệm xưa. Tôi cố gắng hòa mình vào câu chuyện, nhưng ánh mắt tôi không thể rời xa Minh. Cậu ấy phải như cũng đang nhìn tôi, nhưng mỗi lần ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cả hai đều khan vàng quay đi.

Gần bữa tiệc cuối cùng, cô giáo chủ nhiệm đề nghị mỗi người đứng lên chia sẻ một câu chuyện về hành trình 12 năm qua. Từng người dậy dậy, kể về công việc, gia đình, những chuyến đi. Đến như Minh, cả phòng im lặng. Cậu ấy đứng lên, tay cầm ly rượu vang, giọng trầm ấm vang lên:

“Thật ra, tôi không chuẩn bị gì để nói điều này. Mười hai năm qua, tôi sống ở Mỹ, làm việc, học tập, và cố gắng trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Nhưng đứng đây, giữa những người bạn cũ, tôi chỉ muốn nói về một điều mà tôi luôn tiếc nuối.”

Cả phòng bắt đầu … Tôi cảm thấy mình như đập liên tục. Minh nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt cậu ấy sâu thẳm, như muốn nói điều gì đó chỉ dành riêng cho tôi.

“Tôi từng có một người rất quan trọng trong cuộc đời mình,” Minh tiếp tục, giọng cậu ấy chạy nhẹ. “Chúng ta đã từng hứa sẽ cùng nhau đi qua mọi thứ, nhưng tôi đã để khoảng cách và thời gian chia cắt chúng tôi. Tôi đã nghĩ mình có thể quên, nhưng hôm nay, khi nhìn thấy cô ấy, tôi nhận ra mình chưa bao giờ thực sự thoải mái tay.”

Cả phòng im lặng như vậy. Tôi cảm thấy mặt mình nóng hứng, tay nắm chặt mép bàn để giữ bình tĩnh. Minh vẫn nhìn tôi, rồi cậu ấy nói, giọng cảm xúc căng thẳng:

“Hằng, anh xin lỗi. Anh xin lỗi vì đã không giữ lời hứa. Anh đã hôn, nhưng hôm nay, anh muốn nói rằng anh chưa bao giờ ngừng yêu em.”

Câu nói của Minh như một cú sốc. Cả phòng lên, những ánh mắt ảo tưởng về phía tôi. Tôi đứng dậy, không tin vào tai mình. Kết quả? Minh đã kết thúc? Vậy tại sao bạn lại nói những lời đó? Tôi cảm thấy trái tim mình như suy tàn, nước mắt chực trào ra, nhưng tôi cố gắng Kìm lại. Tôi bước nhanh ra ngoài, không muốn để ai thấy mình yếu đuối.

Minh chạy theo tôi, gọi tên tôi giữa màn sương giá lạnh của Đà Lạt. “Hằng, chờ anh!” cậu ấy hét lên. Tôi dừng lại, quay lại nhìn cậu ấy, giọng ngọt ngào: “Tại sao, Minh? Tại sao cậu nói những lời đó khi cậu đã có gia đình?”

Minh thở hổn hển, ánh mắt cậu ấy đầy đau đớn. “Hằng, em hiểu rồi. Anh đã kết thúc hôn nhân, nhưng… vợ anh đã mất cách đây hai năm. Cô ấy là ung thư, và anh đã ở bên cô ấy đến giây phút cuối cùng. Nhưng trong suốt những năm đó, anh không thể ngừng nghĩ về em, về những gì ta đã bỏ lỡ.”

Tôi định nghĩa. Cảm giác vừa phải vừa phải thoải mái thoải mái cung cấp trong lòng. Minh bước tới gần, nắm lấy tay tôi. “Anh không mong em tha ngay lập tức, nhưng anh muốn em biết sự thật thật. Anh trở về đây không chỉ để thi lớp, mà để tìm em, để nói với em rằng anh vẫn yêu em, dù anh biết mình không xứng đáng.”

Tôi đứng đó, giữa màn sương lạnh, nhìn vào đôi mắt của Minh – đôi mắt vẫn trong veo như ngày nào. Mười hai năm, chúng tôi đã đi qua bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu mất mát. Tôi không biết liệu mình có thể mở lòng lần nữa hay không, nhưng trong khoảnh khắc giải quyết, tôi cảm nhận được một tia hy vọng.

Tôi đương cười, nước mắt lăn dài trên má. “Minh, chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều. Nhưng có lẽ… chúng ta vẫn còn thời gian.”

Minh nắm chặt tay tôi, và chúng tôi đứng đó, giữa màn sương mù, như hai kẻ lữ hành cuối cùng cũng tìm thấy nhau sau một hành trình dài.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News