×
×

Mơ ước đổi đời, cô gái ngh;/èo đã nói d/ối gia đình đậu trường y danh tiếng, tạo vỏ bọc “tiểu thư nhà gia giáo” và “bác sĩ y khoa tương lai” để rồi nhận về cái k/ết đắ/ng

Ở một ngôi làng nhỏ miền núi phía Bắc, nơi những con đường đất đỏ ngoằn ngoèo và cuộc sống xoay quanh ruộng nương, có cô gái tên Hương. Hương 18 tuổi, đôi mắt sáng long lanh đầy khát vọng, nhưng gia đình cô nghèo khó. Bố mẹ làm nông, anh chị em chen chúc trong căn nhà tranh vách đất, bữa ăn chỉ rau cháo qua ngày. Từ nhỏ, Hương đã mơ ước đổi đời: trở thành bác sĩ, cứu chữa người bệnh, và mang lại cuộc sống tốt đẹp cho gia đình.

Năm cuối cấp ba, Hương thi đại học. Cô học giỏi, nhưng áp lực thi cử và thiếu tài liệu khiến cô trượt trường Y danh tiếng – Đại học Y Hà Nội. Thay vì thú nhận, Hương nói dối gia đình: “Con đậu rồi bố mẹ ơi! Con sẽ học bác sĩ!” Bố mẹ cô, ông bà Tú, vui mừng khôn xiết. Họ bán hết lúa giống, vay mượn hàng xóm để gửi tiền cho Hương lên Hà Nội “học đại học”. Hương lên thành phố, nhưng thực ra cô chỉ học một trường cao đẳng bình thường, chuyên ngành kế toán. Để duy trì lời nói dối, cô tạo vỏ bọc: “tiểu thư nhà gia giáo” và “bác sĩ y khoa tương lai”.

Hương thuê phòng trọ rẻ tiền ở ngoại ô Hà Nội, làm thêm phục vụ quán ăn để tự lo chi phí. Nhưng với gia đình, cô kể về “ký túc xá sang trọng” và “học bổng toàn phần”. Cô mua sách y khoa cũ, chụp ảnh mặc áo blouse trắng (mượn từ bạn), đăng lên mạng xã hội với caption: “Học y vất vả nhưng đáng giá. #BacSiTuongLai”. Gia đình tự hào, hàng xóm khen ngợi: “Con bé Hương giỏi giang, mai mốt làm bác sĩ cứu làng.”

Để vỏ bọc hoàn hảo hơn, Hương tạo hình ảnh “tiểu thư nhà gia giáo”. Cô học cách ăn mặc thanh lịch: váy áo giản dị nhưng sạch sẽ, tóc búi gọn gàng, nói năng nhẹ nhàng. Tại trường cao đẳng, cô giấu xuất thân, kể mình con nhà giáo viên, bố mẹ có chức vụ. Nhờ đó, Hương kết bạn với nhóm bạn khá giả, trong đó có Minh – chàng trai 20 tuổi, con nhà giàu, học kinh tế. Minh bị cuốn hút bởi sự dịu dàng, thông minh và “học y” của Hương. “Em sẽ là bác sĩ giỏi, anh tự hào về em,” Minh nói khi họ bắt đầu yêu nhau.

Hương sống trong lời nói dối. Mỗi lần về quê, cô mang quà đắt tiền (mua hàng rẻ nhưng kể từ “tiền học bổng”), kể chuyện học y: giải phẫu xác, trực bệnh viện, cứu người. Bố mẹ cô hy sinh hết: ông Tú bán đất để gửi tiền, bà Tú ốm nhưng giấu để Hương tập trung học. Hương day dứt, nhưng nghĩ: “Chỉ cần tốt nghiệp, mình sẽ kiếm việc tốt, bù đắp cho bố mẹ.”

Ba năm trôi qua. Hương tốt nghiệp cao đẳng kế toán, nhưng với gia đình, cô “hoàn thành năm thứ ba y khoa”. Minh cầu hôn, hứa sẽ lo đám cưới hoành tráng. Hương đồng ý, hy vọng hôn nhân sẽ giúp cô đổi đời thực sự.

Đám cưới được định vào mùa hè. Minh và gia đình anh chuẩn bị chu đáo: khách sạn sang trọng, khách mời toàn người có chức vụ. Hương lo lắng, vì gia đình cô nghèo, sẽ lộ nếu về quê. Cô thuyết phục làm đám cưới ở Hà Nội, mời ít người nhà. Nhưng ông Tú kiên quyết: “Bố mẹ phải về quê tổ chức, để làng xóm chứng kiến con gái bố làm bác sĩ cưới chồng giàu.”

Ngày cưới cận kề, Hương căng thẳng. Cô làm thêm nhiều hơn, sức khỏe suy kiệt. Một buổi tối, khi đang phục vụ ở quán ăn, Hương gặp tai nạn: ngã xe máy vì mệt mỏi, gãy chân. Minh lo lắng đưa cô vào bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán cần phẫu thuật, chi phí cao. Minh sẵn sàng trả, nhưng Hương khóc: “Em không muốn làm gánh nặng.”

Trong bệnh viện, bố mẹ Hương từ quê lên. Ông Tú nhìn con gái nằm viện, nước mắt lưng tròng: “Con học y, sao không tự chữa? Bố bán hết rồi, giờ lấy đâu tiền.” Hương cố giữ bình tĩnh, nhưng áp lực tăng cao khi Minh hỏi về “bằng cấp y khoa” để giảm viện phí.

Đêm trước phẫu thuật, Hương nằm viện một mình. Minh ở lại chăm, vô tình mở túi xách của Hương tìm thuốc. Anh thấy bằng tốt nghiệp cao đẳng kế toán, không phải y khoa. Sốc nặng, Minh tra hỏi. Hương thú nhận hết: lời nói dối về trường y, vỏ bọc tiểu thư, tất cả để đổi đời. “Em yêu anh thật, nhưng em sợ anh bỏ nếu biết em nghèo,” Hương khóc.

Minh giận dữ rời đi. Sáng hôm sau, gia đình Minh đến, hủy hôn. “Con gái lừa dối, không xứng,” bà mẹ Minh nói. Hương đau đớn, nhưng twist bất ngờ hơn: Ông Tú, nghe hết từ ngoài cửa, sụp đổ. Ông tiết lộ: “Bố biết con nói dối từ lâu. Bố thấy hóa đơn trường cao đẳng trong thư con gửi. Nhưng bố im lặng, vì nghĩ con có lý do, và bố tự hào con cố gắng.” Ông Tú đã hy sinh sức khỏe để vay mượn, giờ ông bị bệnh nặng vì lao lực, nhưng giấu con.

Hương sốc, khóc cạn nước mắt. Phẫu thuật thành công nhờ Minh vẫn trả tiền (dù hủy hôn), nhưng ông Tú qua đời ngay sau đó vì kiệt sức. Hương về quê, đối mặt làng xóm chế giễu: “Bác sĩ giả, làm bố chết.” Minh không quay lại, Hương mất tất cả: tình yêu, gia đình, danh dự.

Hương trở lại Hà Nội, làm kế toán bình thường, gửi tiền về nuôi mẹ và em. Cô không còn vỏ bọc, sống thật với bản thân. Mỗi đêm, Hương nhớ bố, nhớ lời ông: “Con ơi, đổi đời bằng chân thật mới bền.” Câu chuyện của Hương trở thành bài học đắng cay: lời nói dối có thể mang hy vọng, nhưng cuối cùng chỉ để lại nỗi đau và mất mát không gì bù đắp.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News