Tôi tên là Minh, một gã đàn ông đã bước sang tuổi 35, sống ở một khu phố nhỏ ven Sài Gòn. Cuộc sống của tôi khá bình thường: làm nhân viên văn phòng cho một công ty phần mềm, đủ lương sống, nhà cửa ổn định. Vợ tôi là Lan, chúng tôi kết hôn được 5 năm, có một đứa con trai 3 tuổi tên Bin. Lan là người phụ nữ dịu dàng, chug, nhưng đôi khi tôi cảm thấy cuộc hôn nhân này thiếu đi mồi lửa tình, thiếu đi sự nhiệt nhiệt mà tôi từng có với mối tình đầu.
Mối tình đầu của tôi là Hương. Chúng ta cùng nhau hồi tưởng đại học, những năm tháng sinh viên đầy mộng mơ. Hương xinh đẹp, tóc dài đen nhánh, nụ cười rạng rỡ như nắng mai. Chúng ta yêu nhau say đắm, những buổi chiều lang thang trên phố, những đêm thức trắng ôm nhau dưới bầu trời sao. Nhưng rồi, sau khi tốt nghiệp, Hương chọn đi du học, bỏ lại tôi với lời hứa sẽ quay về. Cô ấy không quay về. Thay vào đó, qua Facebook, tôi biết cô ấy đã kết hôn với một anh chàng Việt Kiều giàu có. Từ đó, Hương trở thành nỗi ám ảnh trong thời gian tôi, một bóng hình không bao giờ phai.
Lan biết về Hương, nhưng cô ấy chưa bao giờ ghen tị. “Quá khứ là quá khứ, anh yêu. Quan trọng là hiện tại,” Lan thường nói như vậy, với nụ cười hiền hậu. Tôi yêu Lan, nhưng tình yêu ấy giống như một dòng sông thơ đềm, không phải cơn bão như với Hương. Có lẽ vì thế, tôi hay uống rượu một mình vào những buổi tối tối, khi Bin đã ngủ và Lan đang bận rộn với công việc nhà.
đây là một loại tiền tệ cuối ngày. Công ty tôi đang tiến hành quá trình khủng hoảng, Tuyên thông báo cắt giảm nhân sự, và tôi nằm trong danh sách có nguy cơ. Tôi về nhà cứu trợ, đầu óc nặng nề. Lan đã chuẩn bị bữa tối, Bin đang ngồi xem hoạt hình. “Anh mệt à? Ăn cơm đi,” Lan nói, giọng lo lắng. Tôi gật đầu, nhưng đứng nổi. Ăn xong, tôi lấy chai rượu mạnh từ tủ lạnh, ngồi một mình ở ban công. “Chỉ một ly thôi,” tôi tự động. Nhưng một ly thành hai, rồi ba. Rượu hoàn, ký ức về hương ùa về như thủy triều.
Tôi nhớ những đêm chúng tôi ôm nhau trong căn phòng trọ chật hẹp, tiếng cười vang vọng. Hương hay gọi tôi là “anh yêu”, giọng ngọt ngào. Bây giờ, Lan cũng gọi tôi như thế, nhưng sao nghe khác quá. Tôi uống cạn chai rượu, đầu óc quay cuồng. Tôi lảo đảo vào phòng ngủ, nơi Lan đang đọc sách bên cạnh Bin nói.
Trong lúc đó, mọi thứ ảo ảnh đều mờ ảo. Tôi nhìn Lan, nhưng không phải Lan. Đó là Hương! Tóc dài, nụ cười ấy, đôi mắt ấy. “Hương… em về rồi sao?” tôi thì thầm, giọng run run. Lan ngạc nhiên nhìn tôi: “Anh nói rồi hả? Để em pha nước chanh.” Nhưng tôi không nghe được. Tôi lao đến, ôm chặt cô ấy, hôn lên má, lên môi. “Anh nhớ em lắm, Hương ơi. Sao em bỏ anh đi?” Lan cố Đưa tôi ra, giọng khô thoát: “Anh Minh, anh nhầm rồi! Em là Lan đây!”
Tôi không tin. Trong đầu tôi chỉ có Hương. Tôi kéo Lan vào lòng, thì thầm những lời yêu đương ngày xưa. “Em đẹp quá, Hương. Anh sẽ không để em đi nữa.” Lan giãy giụa, nhưng tôi nói quá, sức lực vẫn còn. Cô ấy cố gọi: “Anh buông em ra! Bin đang ngủ!” Nhưng tôi không nghe được. Tôi cô ấy hôn mê nhiệt độ, như thể đang bồi đắp cho những năm tháng xa cách. Lan Than, nhưng trong cơn say, tôi nghĩ đó là nước mắt hạnh phúc.
Rồi mọi diễn ra nhanh chóng. Trong lúc vật lộn, tôi vấp ngã, đập vào cạnh bàn. Khỏe mạnh, đau đớn. Lan hét lên, Bin Tỉnh Ngộ oe oe. Tôi mệt đi, trước khi đáp ứng ra mình đã làm gì.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trong bệnh viện. Ánh sáng trắng, mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Đầu tôi băng bó, kết nối kim truyền. Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ hội được ăn. “Mình đang ở đâu?” tôi tự nhiên. Một y tá đi qua: “Anh tỉnh rồi à? Vợ anh đang làm thủ tục ngoài kia.”
Vợ? Lân? Ký ức mơ về như cơn mộng mơ. Tôi nhớ mình đã nói, nhớ mình đã nhầm lẫn Lan là Hương, nhớ những nụ hôn điên cuồng. Trời ơi, tôi đã làm gì vậy? Tôi bật khóc, nước mắt lăn dài trên má. Không thể xác thực được, gây ra hận thù. Lan, người vợ hiền lành, đã phải chịu đựng những gì từ tôi?
Tôi nằm đó, suy nghĩ về cuộc đời mình. Từ nhỏ, tôi lớn lên ở một gia đình nghèo ở miền Trung, cha mẹ ly hôn sớm. Tôi tự lập từ năm 18 tuổi, lên Sài Gòn học đại học. Đó là nơi tôi gặp Hương. Cô ấy là con nhà giàu, xinh đẹp, học giỏi. Chúng tôi yêu nhau như định mệnh. Những buổi hẹn hò ở công viên Tao Đàn, những chuyến đi chơi ở Vũng Tàu. Hương hay nói: “Anh là người đàn ông duy nhất của em.” Tôi tin, và yêu cô ấy hết mức.
Nhưng rồi, sau khi tốt nghiệp, cha Hương ép cô ấy đi du học Mỹ. “Con phải có tương lai tốt hơn,” ông ấy nói. Hương khóc, hứa sẽ quay về. Tôi chờ đợi, gửi email hàng ngày, gọi video call. Nhưng dần dần, liên lạc thưa thớt. Một năm sau, tôi thấy ảnh cưới của cô ấy trên Facebook. Chồng cô ấy là Việt kiều, giàu có, sống ở California. Tôi sụp đổ, uống rượu triền miên. Đó là lúc tôi gặp Lan.
Lan là đồng nghiệp ở công ty cũ. Cô ấy dịu dàng, luôn lắng nghe tôi tâm sự. “Anh đừng buồn nữa, cuộc sống còn dài,” Lan nói. Chúng tôi quen nhau, rồi kết hôn. Lan sinh Bin, và cuộc sống ổn định. Nhưng sâu thẳm, tôi vẫn chưa quên Hương. Tôi hay so sánh: Lan nấu ăn ngon, nhưng không bằng Hương. Lan dịu dàng, nhưng không cuồng nhiệt như Hương. Tôi biết mình sai, nhưng không kìm lòng được.
Bây giờ, nằm trong bệnh viện, tôi nhận ra mình đã ích kỷ đến mức nào. Lan đã hy sinh bao nhiêu cho tôi? Cô ấy bỏ công việc toàn thời gian để chăm con, chịu đựng những buổi tối tôi say xỉn. Và đêm qua, tôi đã nhầm cô ấy là người khác, đã đối xử với cô ấy như một kẻ xa lạ. Nước mắt tôi cứ rơi, không kìm nén được.
Cửa phòng mở, Lan bước vào, tay cầm túi đồ ăn. Mắt cô ấy đỏ hoe, nhưng nụ cười vẫn cố gắng. “Anh tỉnh rồi. Em mua cháo cho anh.” Tôi nhìn Lan, lòng đau như cắt. “Lan… anh xin lỗi.” Giọng tôi nghẹn ngào. Lan ngồi xuống bên giường, nắm tay tôi: “Anh say thôi mà. Bác sĩ nói anh bị chấn động nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Nhưng tôi biết không chỉ vậy. “Anh đã nhầm em là Hương. Anh đã… hôn em như thế.” Lan im lặng một lúc, rồi nói: “Em biết. Nhưng em không giận. Em chỉ buồn vì anh vẫn chưa quên chị ấy.” Tôi khóc to hơn, ôm lấy Lan. “Anh sai rồi. Anh yêu em, Lan ơi. Hương chỉ là quá khứ.”
Lan kể cho tôi nghe những gì xảy ra sau khi tôi ngất. Cô ấy gọi xe cấp cứu, ôm Bin khóc suốt đêm. Bác sĩ nói tôi may mắn, chỉ bị vết thương ngoài da. Nhưng vết thương trong lòng tôi mới sâu. Tôi hứa với Lan sẽ bỏ rượu, sẽ dành thời gian cho gia đình. Chúng tôi ôm nhau, Bin chạy vào phòng, gọi “Ba ơi!”
Từ ngày ấy, cuộc sống tôi thay đổi. Tôi xin nghỉ việc cũ, tìm công việc mới gần nhà hơn. Tôi dành thời gian đưa Bin đi chơi, nấu ăn cùng Lan. Hương vẫn là kỷ niệm, nhưng không còn ám ảnh. Tôi nhận ra, tình yêu thực sự không phải cơn bão, mà là dòng sông êm đềm, nuôi dưỡng cuộc đời.
Nhưng đôi khi, vào những đêm khuya, tôi vẫn nghĩ về đêm say ấy. Nếu không có tai nạn, có lẽ tôi vẫn sống trong ảo mộng. Bệnh viện không chỉ chữa vết thương đầu, mà còn chữa vết thương lòng. Và tôi bật khóc, không phải vì đau, mà vì biết ơn.
Hãy để tôi kể chi tiết hơn về Hương, để bạn hiểu tại sao cô ấy lại ám ảnh tôi đến vậy. Hồi đại học, tôi học CNTT ở Bách Khoa, Hương học Kinh tế ở Ngoại Thương. Chúng tôi gặp nhau ở một buổi tình nguyện, dọn rác ở sông Sài Gòn. Hương mặc áo thun trắng, tóc buộc cao, cười tươi khi thấy tôi vấp ngã vào đống rác. “Anh vụng về quá!” cô ấy nói, rồi giúp tôi đứng dậy.
Từ đó, chúng tôi thân thiết. Tôi giả hương đi học bằng xe đạp cũ, dừng lại mua kem ở quán ven đường. Hương thích ăn kem dâu, còn tôi hay trêu: “Em ngọt như kem ấy.” Những buổi tối, chúng tôi ngồi ở hồ Con Rùa, kể chuyện đời. Hương kể về gia đình giàu có, cha là doanh nhân, mẹ là giáo viên. Tôi kể về tuổi thơ nghèo khó, phải bán vé số giúp mẹ.
Tình yêu đến tự nhiên. Một buổi mưa tầm rộng, chúng tôi ở dưới hiên nhà, tôi ôm Hương, hôn lần đầu. Môi trường cô ấy mềm mại, ngọt ngào. Từ đó, chúng tôi không rời nhau. Những chuyến đi chơi: Đà Lạt mù sương, chúng tôi thuê xe máy lang thang, ôm nhau bên hồ Xuân Hương. Hương hay hát: “Em yêu anh như yêu cuộc sống…” Giọng cô ấy vang vang trong gió.
Nhưng rồi, tốt nghiệp. Cha Hương sắp xếp du học. “Con phải học MBA ở Mỹ,” ông ấy nói. Hương Gỗ: “Em không muốn đi, anh ơi.” Tôi an ủi: “Em đi học, rồi về. Anh chờ.” Cô ấy đi, mang theo lời hứa. Những tháng đầu, chúng tôi trò chuyện hàng ngày. Nhưng tăng dần, hưng phấn, tin nhắn thưa thớt. Rồi, ảnh cưới. Tôi thích, uống rượu say.
Sau Hương, tôi chìm trong rượu chè. Công việc đầu tiên, tôi làm thành viên lập trình, nhưng bây giờ. Đó là lúc gặp Lan, thư ký công ty. Lan tóc ngắn, mắt to, thẳng cười. Cô ấy hay mang cà phê cho tôi: “Anh uống đi, tỉnh táo.” Dần dần, chúng tôi thân. Lan trầm lắng nghe tôi kể về Hương, không phán xét.
Một buổi tối, tôi mời Lan đi ăn. “Em làm anh vui lên,” tôi nói. Lan đỏ mặt: “Em chỉ muốn anh hạnh phúc.” Chúng tôi yêu nhau, rồi kết thúc. Đám cưới đơn giản, bạn bè chúc phúc. Bin ra đời, niềm vui lớn. Nhưng tôi vẫn hay mơ về Hương, đặc biệt khi nói chuyện với Lan.
Lan chịu đựng nhiều. Cô ấy làm nội trợ, chăm sóc, nhưng tôi bận rộn. Những buổi tối, tôi uống rượu, Lan Khuyên: “Anh uống ít thôi.” Tôi gạt: “Em không hiểu.” Nhưng Lan không cãi, chỉ im lặng.
Đêm ấy, sau tin cắt giảm, tôi uống hết chai whisky. Về nhà, thấy Lan, tôi tưởng Hương. Tôi ôm, hôn, thì thầm: “Em về rồi, Hương.” Lan Đưa: “Anh Minh!” Nhưng tôi mạnh mẽ, kéo cô ấy vào phòng. Trong lúc vật lộn, tôi ngã, đập bàn. Máu sinh, Lan hét, gọi 115.
Trong thư viện, tôi trả lời. Lan tha thứ, nhưng tôi biết mình phải thay đổi. Tôi bỏ rượu, học nấu ăn, đưa gia đình đi du lịch. Bây giờ, cuộc sống hạnh phúc. Hương là quá khứ, Lan hiện tại.
Tôi kể chuyện này để nhắc nhở: Đừng để quá khứ làm hỏng hiện tại. Tình yêu thực sự là sự chăm sóc hàng ngày, không phải ảo mộng.