×
×

Ông bố nhặt được tấm ảnh siê;/u â/m gi/ấu trong túi con trai, tưởng con làm ai có b;/ầu – đến khi hỏi, cả nhà ch/ết lặ/ng vì sự thật liên quan đến… chị dâu

Tại một ngôi nhà nhỏ ở vùng ngoại ô Đà Nẵng, gia đình ông Hòa sống êm đềm với những ngày tháng giản dị. Ông Hòa, 58 tuổi, là một thợ sửa xe máy, nổi tiếng trong xóm vì tính tình thật thà và đôi bàn tay khéo léo. Vợ ông, bà Mai, làm nội trợ, luôn tất bật với việc chăm sóc gia đình. Họ có hai người con trai: Nam, 32 tuổi, đã lập gia đình với Lan, một cô giáo mầm non hiền lành; và Phong, 25 tuổi, đang làm nhân viên giao hàng, vẫn còn độc thân và sống chung với bố mẹ.

Một buổi chiều mưa, khi ông Hòa đang giặt quần áo cho cả nhà, ông tình cờ tìm thấy một tấm ảnh siêu âm trong túi áo khoác cũ của Phong. Tấm ảnh mờ mờ, nhưng rõ ràng là hình ảnh một thai nhi với những dòng chữ nhỏ ghi ngày tháng và thông số. Ông Hòa sững sờ, tim đập thình thịch. Phong, cậu con trai út lông bông của ông, chưa bao giờ nhắc đến chuyện bạn gái, vậy mà giờ lại có tấm ảnh siêu âm? Ông lập tức nghĩ đến kịch bản tồi tệ nhất: Phong đã làm ai đó mang thai, và có thể đang giấu gia đình vì sợ trách mắng.

Ông Hòa mang tấm ảnh vào nhà, đặt lên bàn ăn và gọi bà Mai ra xem. Bà Mai nhìn tấm ảnh, rồi ôm ngực, mắt đỏ hoe: “Trời ơi, thằng Phong! Nó còn trẻ, chưa có sự nghiệp gì, giờ lại vướng vào chuyện này!” Cả hai quyết định sẽ hỏi rõ Phong khi cậu về nhà, nhưng trong lòng, họ đã chuẩn bị tinh thần cho một cơn bão gia đình.

Tối đó, Phong về nhà với dáng vẻ mệt mỏi sau một ngày giao hàng. Cậu vừa cởi áo khoác, ông Hòa đã nghiêm giọng gọi: “Phong, lại đây bố hỏi.” Ông đặt tấm ảnh siêu âm lên bàn, ánh mắt sắc lạnh: “Cái này là gì? Con làm ai có bầu mà giấu bố mẹ hả?”

Phong nhìn tấm ảnh, mặt tái mét. Cậu lắp bắp: “Bố… bố tìm thấy cái này ở đâu? Không phải như bố nghĩ đâu!” Nhưng sự lúng túng của Phong chỉ khiến ông Hòa thêm tức giận. “Con còn chối? Tấm ảnh này ở trong túi áo con, giờ con nói đi, chuyện là thế nào? Cô gái đó là ai?” Bà Mai đứng bên cạnh, nước mắt lăn dài, chỉ biết lắc đầu: “Phong ơi, sao con dại dột vậy?”

Phong cúi đầu, không trả lời ngay. Cậu xin phép được giải thích sau, rồi chạy vào phòng, đóng sầm cửa. Hành động đó càng khiến ông Hòa và bà Mai tin rằng Phong đang che giấu một bí mật nghiêm trọng. Họ quyết định gọi Nam, người anh trai, và Lan, chị dâu của Phong, để bàn bạc. Nam, một người điềm tĩnh và chu đáo, tỏ ra thất vọng: “Em nó đúng là không biết nghĩ. Nếu đã lỡ làm ai có bầu, phải nói rõ để gia đình giải quyết.” Lan, ngồi bên cạnh, chỉ im lặng, ánh mắt thoáng chút lo lắng nhưng không ai để ý.

Đêm đó, không khí trong nhà nặng nề như chì. Ông Hòa không ngủ được, nghĩ đến viễn cảnh phải đối mặt với một cô gái lạ và một đứa cháu ngoài giá thú. Bà Mai thì lo lắng cho tương lai của Phong, sợ cậu sẽ bị mang tiếng xấu. Trong khi đó, Phong ở trong phòng, ôm điện thoại, nhắn tin cho ai đó với vẻ mặt đầy căng thẳng.

Sáng hôm sau, ông Hòa quyết định không thể để chuyện này kéo dài. Ông gọi cả nhà lại, yêu cầu Phong phải nói rõ sự thật. “Con không nói, bố sẽ tự đi tìm cô gái đó. Con nghĩ bố không làm được à?” – ông Hòa gằn giọng. Phong, với đôi mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng lên tiếng: “Bố, mẹ, anh Nam, chị Lan… con xin lỗi vì đã giấu mọi người. Nhưng tấm ảnh siêu âm đó… không phải của bạn gái con.”

Cả nhà sững sờ. Ông Hòa cau mày: “Vậy là của ai? Con lấy ở đâu ra?” Phong hít một hơi thật sâu, rồi quay sang nhìn Lan, chị dâu của mình. “Chị Lan, chị nói đi. Em không thể giấu nữa.”

Lan, từ đầu đến giờ vẫn im lặng, bỗng run rẩy. Cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống. “Em xin lỗi cả nhà… Tấm ảnh đó là của em.” Không khí trong phòng như đông cứng. Ông Hòa, bà Mai và Nam nhìn Lan, không tin vào tai mình. Nam lắp bắp: “Lan… em nói gì? Em mang thai? Sao anh không biết?”

Lan bật khóc nức nở, kể lại câu chuyện mà không ai ngờ tới. Cô đã mang thai được ba tháng, nhưng vì một lý do đau lòng, cô không dám nói với gia đình. Cách đây một năm, Lan từng bị sảy thai, và bác sĩ cảnh báo rằng cơ thể cô yếu, việc mang thai lần nữa sẽ rất rủi ro. Khi biết mình có thai lần này, Lan vừa mừng vừa sợ. Cô sợ nếu nói ra, gia đình sẽ lo lắng, đặc biệt là Nam, người luôn mong có con. Cô quyết định giấu, chỉ chia sẻ với Phong – người em chồng mà cô tin tưởng – để nhờ cậu đưa đi khám thai bí mật.

Phong, vì muốn bảo vệ chị dâu, đã đồng ý giúp. Tấm ảnh siêu âm mà ông Hòa tìm thấy là do Phong giữ hộ Lan, nhưng cậu vô tình để quên trong túi áo. “Con không muốn chị Lan phải chịu áp lực. Con biết chị ấy đã khổ tâm nhiều rồi,” Phong nói, giọng nghẹn ngào.

Sự thật này khiến cả nhà chết lặng. Nhưng điều bất ngờ hơn nữa là phản ứng của Nam. Thay vì giận dữ hay thất vọng, Nam nắm tay Lan, nước mắt lăn dài: “Sao em không nói với anh? Anh là chồng em, anh có quyền được biết chứ!” Anh quay sang Phong, ôm chặt em trai: “Cảm ơn em vì đã ở bên chị dâu. Nhưng lần sau, em phải nói với anh, được không?”

Ông Hòa và bà Mai, sau phút bàng hoàng, cũng dần hiểu ra. Ông Hòa, người vốn nghiêm khắc, bước đến bên Lan, đặt tay lên vai cô: “Con đừng sợ. Cả nhà sẽ ở bên con, dù chuyện gì xảy ra.” Bà Mai ôm Lan vào lòng, khóc: “Mẹ xin lỗi vì đã hiểu lầm. Mẹ chỉ mong con và cháu được bình an.”

Cú twist không chỉ nằm ở sự thật về tấm ảnh siêu âm, mà còn ở cách gia đình đối mặt với nó. Thay vì chia rẽ, sự thật đã kéo họ lại gần nhau hơn. Lan, từ một người giấu giếm vì sợ hãi, nhận ra rằng cô không hề đơn độc. Phong, từ một cậu em lông bông, trở thành người hùng thầm lặng trong mắt gia đình. Và Nam, từ một người chồng vô tâm với nỗi đau của vợ, học được cách lắng nghe và chia sẻ.

Sáu tháng sau, Lan sinh một bé trai khỏe mạnh, đặt tên là Phúc. Cả gia đình quây quần trong bệnh viện, tiếng cười của bé Phúc vang lên như xua tan mọi u ám trước đó. Ông Hòa, người từng lo lắng về danh tiếng gia đình, giờ trở thành một ông nội cưng chiều cháu. Bà Mai, mỗi ngày, đều nấu những món bổ dưỡng cho Lan, không quên dặn dò cô nghỉ ngơi. Phong, giờ đã trưởng thành hơn, trở thành người chú yêu quý của bé Phúc, thường xuyên kể cho cậu bé nghe những câu chuyện vui.

Câu chuyện khép lại với hình ảnh cả gia đình ngồi trong sân nhà, dưới ánh hoàng hôn vàng rực. Tấm ảnh siêu âm, từng là nguồn cơn của hiểu lầm, giờ được đóng khung cẩn thận, đặt trên bàn thờ tổ tiên như một kỷ vật của sự đoàn kết. Lan nhìn Nam, mỉm cười: “Cảm ơn anh, vì đã không bỏ rơi em.” Nam nắm tay vợ, đáp: “Cảm ơn em, vì đã cho anh cơ hội làm chồng, làm cha.”

Trong tiếng gió nhẹ thổi qua, gia đình họ biết rằng, dù cuộc sống có những bí mật hay hiểu lầm, tình yêu và sự thấu hiểu luôn là sợi dây bền chặt nhất, giữ họ bên nhau mãi mãi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News