Suốt 10 năm, cứ đúng 0 giờ đêm, mẹ tôi lại thắp hương cho chị gái tôi, chị Lan Anh, người mất tích từ năm 2013.
Chị biến mất một cách kỳ lạ. Hôm ấy là 29 tháng Chạp, chị 22 tuổi, vừa tốt nghiệp sư phạm, về quê ăn Tết sớm cùng gia đình. Chiều 28, chị nói với mẹ: “Con ra đầu làng mua ít dây kim tuyến trang trí cây đào, tí về ngay”. Mẹ đưa chị 50 nghìn, dặn mua thêm ít hoa giả. Chị cười, đạp chiếc xe đạp cũ màu xanh lá, rồi đi. Và không bao giờ trở lại.
Công an tìm suốt ba tháng. Tìm dưới sông, tìm trên đồi, tìm cả trong những cánh rừng keo cuối làng. Không một dấu vết. Chiếc xe đạp cũng mất tăm. Người ta đồn chị bị bắt cóc bán sang biên giới, người thì bảo chị theo trai bỏ nhà đi. Mẹ tôi không tin. Mẹ bảo: “Lan Anh ngoan lắm, nó không bao giờ bỏ mẹ”. Thế là từ đó, đêm nào mẹ cũng thắp một nén hương trên bàn thờ trống, chỉ có mỗi tấm ảnh chị cười rạng rỡ, và lầm rầm: “Về với mẹ đi con, mẹ chờ”.
Riêng đêm giao thừa, đúng 0 giờ, mẹ thắp nguyên một bó hương to, đặt thêm bát cơm, cái trứng luộc, cái kẹo mạch nha, rồi ngồi lặng trước bàn thờ đến sáng. Cả nhà quen rồi, không ai dám hỏi.
Cho đến năm 2023, tôi 27 tuổi, đã lấy vợ, có con nhỏ, về quê ăn Tết cùng bố mẹ. Đêm 30, tôi quyết định thức. Tôi bảo vợ: “Em ngủ trước đi, anh muốn xem mẹ làm gì lúc 0 giờ”. Vợ tôi lắc đầu: “Đừng, mẹ nhạy cảm lắm, anh thức mẹ lại khóc”. Nhưng tôi cố chấp. Tôi nằm trên ghế sa-lon phòng khách, tắt đèn, giả vờ ngủ, mắt vẫn hé nhìn ra bàn thờ.
11 giờ 55. Mẹ lặng lẽ xuống nhà, mặc áo len cũ của chị Lan Anh ngày xưa, tay cầm bó hương to. Mẹ thắp từng nén, cắm đầy bình. Khói trắng bay nghi ngút. Mẹ quỳ xuống, chắp tay, thì thầm điều gì đó tôi không nghe rõ.
11 giờ 59.
Mẹ ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường. Kim phút chỉ gần sát số 12.
Đúng 0 giờ.
Ba tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc… cốc… cốc…
Rõ ràng, đều đặn, không nhanh không chậm. Như ai đó đứng ngoài cửa, kiên nhẫn gõ ba cái rồi chờ.
Mẹ không giật mình. Mẹ đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa chính, tay đặt lên then cài. Tôi ngồi bật dậy, tim đập thình thịch. Vợ tôi ở phòng trong cũng nghe thấy, chạy ra, ôm chặt vai tôi.
Mẹ hỏi, giọng khẽ nhưng không run:
“Ai đấy?”
Không có tiếng trả lời. Chỉ có gió lạnh lùa qua khe cửa.
Mẹ hỏi lần nữa:
“Lan Anh… có phải con không?”
Vẫn im lặng.
Rồi một tiếng thì thào rất khẽ, như từ dưới đất vọng lên:
“Mẹ… mở cửa…”
Giọng ấy. Đúng là giọng chị Lan Anh. Giọng tôi nghe hàng trăm lần trên đoạn video cũ chị quay hồi còn đi học. Vợ tôi bật khóc, bịt miệng lại. Tôi lao đến, kéo tay mẹ ra:
“Mẹ đừng mở! Gọi công an!”
Nhưng mẹ gỡ tay tôi, nhẹ nhàng mà kiên quyết:
“Buông mẹ ra. Là con gái mẹ.”
Mẹ kéo then, mở toang cửa.
Bên ngoài tối đen như mực. Gió lạnh cắt da. Không có ai.
Chỉ có một chiếc xe đạp cũ màu xanh lá dựng ngay trước bậc thềm. Chiếc xe chị Lan Anh đạp đi ngày ấy. Bánh xe còn ướt sương, như vừa được đạp từ xa về. Trên giỏ xe là một bó dây kim tuyến lấp lánh và vài bông hoa giả đã úa màu.
Mẹ quỳ sụp xuống, ôm lấy bánh xe, khóc nức nở:
“Lan Anh… con về với mẹ rồi…”
Tôi đứng đó, lạnh toát sống lưng. Vợ tôi ngã khuỵu. Cả nhà không ai dám bước ra khỏi cửa.
Đêm ấy, mẹ mang chiếc xe vào nhà, lau sạch từng nan hoa, dựng ngay cạnh bàn thờ. Mẹ đặt bó dây kim tuyến lên ảnh chị, cười mãn nguyện: “Con vẫn nhớ mua cho mẹ này”.
Từ đó, cứ đêm 30 Tết, đúng 0 giờ, ba tiếng gõ cửa lại vang lên.
Mẹ luôn mở cửa.
Và lần nào cũng chỉ có chiếc xe đạp cũ đứng lặng lẽ trước hiên, giỏ xe để thêm một thứ gì đó chị từng hứa mua cho mẹ: năm thì cái khăn quàng cổ, năm thì hộp mứt gừng, năm thì cái lịch gỗ khắc hình gia đình.
Không ai thấy chị.
Chỉ nghe tiếng thì thào rất khẽ khi mẹ đóng cửa lại:
“Con về đây, mẹ đừng chờ nữa…”
Nhưng mẹ vẫn chờ.
Mẹ bảo: “Chờ đến khi nào con bước qua cái cửa này bằng chân mình, mẹ mới hết chờ.”
Còn tôi, từ đó không dám thức nữa.
Tôi chỉ biết rằng, mỗi năm, đúng giao thừa, chị tôi vẫn về.
Chỉ là… chị không thể vào nhà.