Tôi lái chiếc Mercedes-Maybach GLS 600 mới cáu xuống con đường dẫn đến khách sạn năm sao bên sông Sài Gòn. Ánh nắng chiều lấp lánh trên lớp sơn đen bóng, phản chiếu logo Rolex Submariner xanh lá trên cổ tay trái. Hôm nay là ngày cưới của Lan – vợ cũ của tôi. Tôi đến không phải để chúc phúc, mà để chứng minh: kẻ bị đá vẫn có thể đứng dậy, thậm chí cao hơn cả kẻ đá mình.
Ba năm trước, Lan rời bỏ tôi vì “thiếu trách nhiệm”. Tôi lúc ấy chỉ là một kỹ sư bình thường, lương ba cọc ba đồng, còn nợ ngân hàng vì mua căn hộ chung cư. Cô ấy nói cần một người đàn ông “đủ tầm”. Tôi cười nhạt, lao vào kinh doanh bất động sản. Giờ đây, tôi sở hữu ba căn penthouse, một garage đầy siêu xe, và danh thiếp ghi “CEO Tập đoàn BĐS Vĩnh Cửu”. Tôi muốn Lan thấy tất cả.
Khách sạn tràn ngập hoa hồng trắng và ánh đèn pha lê. Tôi bước vào sảnh tiệc, vest Tom Ford ôm sát, giày Berluti bóng loáng. Mọi ánh mắt đổ dồn. Tôi mỉm cười, lịch sự gật đầu với những gương mặt quen thuộc từ thời đại học. Lan đứng đó, trong chiếc váy cưới Vera Wang, đẹp đến nghẹt thở. Cô ấy nắm tay một người đàn ông cao lớn, mặc vest đen giản dị. Tôi nhìn xuống: đôi giày da nâu cũ mòn, và… tay phải anh ta cụt đến khuỷu.
Tôi bật cười thành tiếng. Không phải cười mỉa, mà là cười khoái trá. Lan chọn một gã tàn tật? Đôi giày ấy chắc chắn không quá hai triệu. Tôi tiến lại, đưa tay ra bắt. “Chào anh, tôi là Tuấn – chồng cũ của Lan.” Anh ta mỉm cười, dùng tay trái bắt chặt. “Rất vui được gặp. Tôi là Phong.”
Giọng anh ta trầm ấm, không chút e dè. Tôi liếc đồng hồ Rolex, cố tình xoay cổ tay để ánh sáng lóe lên mặt số. “Xe tôi đậu ngoài kia, Maybach mới. Anh đi gì đến đây?” Phong cười nhẹ: “Tôi đi Grab. Hôm nay là ngày đặc biệt, không muốn lái xe.” Tôi gật gù, trong bụng nghĩ: Đúng là thằng thất bại.
Tiệc bắt đầu. Tôi ngồi bàn VIP, cạnh mấy cô bạn cũ của Lan. Họ thì thầm: “Phong là lính cứu hỏa. Anh ấy cứu Lan trong vụ cháy chung cư năm ngoái.” Tôi nhún vai. “Cứu thì cứu, nhưng giờ cụt tay, lấy gì lo cho vợ?” Một cô gái lườm tôi: “Anh không biết gì thì đừng nói.”
MC bước lên sân khấu, giọng ấm áp: “Hôm nay, chúng ta không chỉ chứng kiến tình yêu của cô dâu chú rể, mà còn một câu chuyện về lòng dũng cảm.” Ánh đèn mờ dần, màn hình lớn hiện lên đoạn video. Hình ảnh vụ cháy chung cư cũ hiện ra: lửa bùng lên tầng 15, khói đen kịt. Tiếng hét thất thanh. Lan xuất hiện trong khung hình, hoảng loạn chạy xuống cầu thang bộ. Một bóng người lao vào đám cháy – là Phong, mặc đồng phục lính cứu hỏa. Anh ôm Lan, che chắn cho cô bằng chính cơ thể. Một thanh sắt nóng đỏ rơi xuống, cắt ngọt tay phải anh. Máu loang đỏ sàn. Phong vẫn kéo Lan ra ngoài, ngã quỵ trước cửa thoát hiểm.
Cả sảnh tiệc im phăng phắc. Tôi cứng đờ người. MC tiếp tục: “Anh Phong mất tay phải vĩnh viễn. Nhưng anh nói, nếu được chọn lại, anh vẫn sẽ làm thế – vì người anh yêu.” Lan bước lên, nước mắt lăn dài. Cô nắm tay Phong, thì thầm: “Em nợ anh cả cuộc đời.”
Tôi cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Rolex trên tay bỗng nặng trĩu. Tôi nhớ lại: vụ cháy ấy, tôi cũng ở đó. Tôi đứng ngoài đám đông, cầm điện thoại quay livestream, bình luận: “Chung cư rẻ tiền thì thế.” Tôi không lao vào. Tôi không cứu ai. Tôi chỉ nghĩ đến việc bảo vệ bộ vest mới.
Phong bước lên micro, giọng trầm nhưng rõ ràng: “Tôi không phải anh hùng. Tôi chỉ làm việc mình phải làm. Lan không chọn tôi vì tôi cứu cô ấy. Cô ấy chọn tôi vì… tôi là chính mình.” Anh nhìn thẳng vào tôi – ánh mắt không thù hận, chỉ là sự chân thành đến đau đớp. “Có người từng hỏi tôi, mất tay có tiếc không. Tôi trả lời: không. Vì tôi còn tay trái để ôm Lan, còn trái tim để yêu cô ấy. Còn đôi giày cũ này… là đôi giày mẹ tôi mua trước khi mất. Tôi mang nó để nhớ bà.”
Cả sảnh vỗ tay vang dội. Tôi ngồi đó, tay nắm chặt ly rượu vang, mặt nóng ran. Lan và Phong cắt bánh cưới. Cô ấy cười rạng rỡ, hạnh phúc thực sự. Tôi đứng dậy, định rời đi. Nhưng MC đột ngột gọi: “Mời anh Tuấn – chồng cũ của cô dâu – lên phát biểu đôi lời.”
Tôi chết sững. Mọi ánh mắt đổ dồn. Tôi bước lên sân khấu, chân run lẩy bẩy. Micro trong tay nặng như chì. “Tôi… chúc phúc cho hai người.” Giọng tôi lạc đi. Đám đông im lặng. Tôi nhìn Lan, nhìn Phong, nhìn đôi giày cũ kỹ ấy. Bất chợt, tôi nhớ ra: năm ngoái, tôi từng đăng story khoe Maybach với caption: “Kẻ thua cuộc không xứng có thứ này.” Hóa ra, kẻ thua cuộc chính là tôi.
Tôi cúi đầu, bước xuống. Không ai vỗ tay. Tôi ra khỏi sảnh, gió sông thổi lạnh buốt. Chiếc Maybach vẫn đậu đó, lộng lẫy nhưng trống rỗng. Tôi mở cửa, ngồi vào ghế lái, nhìn đồng hồ Rolex. Kim chỉ 7:30 tối. Tôi tháo đồng hồ, ném vào ghế phụ. Đột nhiên, điện thoại rung. Tin nhắn từ Lan: “Cảm ơn anh đã đến. Em không hận anh. Chỉ mong anh tìm được hạnh phúc thật sự.”
Tôi cười cay đắng. Hạnh phúc thật sự? Tôi có tất cả, trừ nó.
Đêm đó, tôi lái xe về nhà, đầu óc trống rỗng. Đến gara penthouse, tôi phát hiện một phong bì dán trên cửa. Bên trong là một bức thư tay và một chiếc đồng hồ cũ – Seiko 5, mặt kính nứt. Thư viết:
“Anh Tuấn,
Em biết anh sẽ không tin, nhưng em phải nói. Vụ cháy năm ngoái… không phải ngẫu nhiên. Em cố tình gây ra nó. Em muốn anh thấy em ‘được cứu’, để anh hối hận. Phong không biết gì. Anh ấy thực sự là anh hùng. Nhưng em… em vẫn yêu anh. Em lấy Phong để anh ghen, để anh trở lại. Chiếc đồng hồ này là của anh ngày xưa – em giữ suốt ba năm. Hãy tha thứ cho em. Chúng ta có thể bắt đầu lại.”
Ký tên: Lan
Tôi đứng chết lặng giữa gara lạnh lẽo. Hóa ra Lan không hạnh phúc. Cô ấy dựng lên tất cả – vụ cháy, đám cưới, câu chuyện anh hùng – chỉ để tôi quay về. Phong là nạn nhân vô tội. Đôi giày cũ không phải kỷ vật, mà là đạo cụ. Mất tay là thật, nhưng tình yêu là giả.
Tôi lao ra xe, phóng như điên đến khách sạn. Đã khuya, tiệc tan. Tôi chạy vào sảnh, hét tên Lan. Một nhân viên lễ tân đưa tôi xem đoạn CCTV: Lan và Phong rời đi từ lúc 10 giờ tối. Phong cười tươi, Lan nép vào vai anh. Không có dấu hiệu bất thường.
Tôi gọi điện. Lan không bắt máy. Tôi nhắn: “Em đang ở đâu?” Tin nhắn hiện “đã xem”. Không trả lời.
Sáng hôm sau, tin tức giật gân: “Cô dâu bỏ trốn đêm tân hôn, để lại chú rể tàn tật.” Phong ngồi một mình trong phòng khách sạn, tay trái nắm chặt nhẫn cưới. Anh không khóc. Anh chỉ nói với reporter: “Tôi không trách cô ấy. Tôi chỉ trách bản thân không đủ tốt.”
Tôi đến gặp Phong. Anh nhìn tôi, ánh mắt mệt mỏi: “Anh tìm Lan?” Tôi gật đầu. Phong đưa tôi một phong bì khác – thư tuyệt mệnh của Lan:
“Phong, em xin lỗi. Em không xứng với anh. Tuấn mới là người em yêu. Em sẽ biến mất, để anh được tự do.”
Phong cười buồn: “Cô ấy bỏ đi với vali đầy tiền anh đưa. Tôi không có gì ngoài đôi giày này.” Anh chỉ xuống đôi giày cũ. Tôi nhìn kỹ: bên trong lót giày là một mẩu giấy nhỏ, chữ viết tay: “Tuấn, em chờ anh ở nơi cũ. Đừng để Phong biết.”
Tôi lao ra, lái xe đến căn hộ cũ – nơi Lan và tôi từng sống. Cửa mở hé. Bên trong tối om. Tôi bước vào, gọi tên cô. Không trả lời. Đèn bật sáng. Lan nằm trên sofa, cổ tay rỉ máu, bên cạnh là lọ thuốc ngủ. Trên bàn là chiếc Rolex của tôi, và một bức thư cuối:
“Tuấn,
Em không thể sống với tội lỗi. Em đốt nhà để anh hối hận, nhưng anh không đến. Em lấy Phong để anh ghen, nhưng anh chỉ cười nhạo. Em thua rồi. Chiếc Rolex này… em trả anh. Đừng tìm em nữa. Em đã chết từ ngày rời anh.”
Tôi quỵ xuống, ôm Lan. Cô ấy còn ấm. Tôi gọi cấp cứu. Bác sĩ lắc đầu: “Mất máu quá nhiều.” Tôi ngồi đó, giữa căn phòng đầy kỷ niệm, tay nắm chặt chiếc Rolex. Ngoài kia, tiếng còi xe cứu thương vang lên. Phong đứng ở cửa, tay trái nắm chặt đôi giày cũ. Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi – ánh mắt không oán hận, chỉ là sự trống rỗng.
Ba tháng sau, tôi bán hết tài sản, quyên góp cho quỹ hỗ trợ lính cứu hỏa. Tôi đến thăm Phong. Anh đã mở một tiệm sửa xe nhỏ, tay trái thoăn thoắt vặn ốc. Tôi đưa anh chiếc Seiko 5 đã sửa: “Của Lan để lại.” Phong nhận, đeo vào tay. “Cảm ơn anh. Tôi không hận cô ấy. Tôi chỉ tiếc… đã tin nhầm người.”
Tôi hỏi: “Anh có biết Lan gây ra vụ cháy không?” Phong gật đầu: “Tôi biết từ lâu. Nhưng tôi yêu cô ấy, nên im lặng.” Anh chỉ vào đôi giày cũ: “Đây không phải giày mẹ tôi. Là giày Lan mua, bảo tôi mang để ‘kể chuyện’. Tôi ngu ngốc tin.”
Tôi chết lặng. Hóa ra Phong biết tất cả, nhưng vẫn chọn yêu, vẫn chọn tha thứ. Còn tôi – kẻ có tất cả – lại mất tất cả. Chiếc Maybach bị bán đấu giá. Rolex bị Lan mang theo xuống mộ. Tôi chỉ còn đôi giày cũ của Phong tặng lại: “Mang nó đi, để nhớ rằng: đôi khi, thứ rẻ tiền nhất lại đáng giá nhất.”
Tôi mang đôi giày ấy mỗi ngày. Đi bộ qua những con phố Sài Gòn, nhìn những người lao động bình thường. Tôi không còn là CEO. Tôi chỉ là Tuấn – kẻ từng cười nhạo người khác, và giờ học cách cúi đầu.