Tôi, Lê Quang Huy, 34 tuổi, một nhân viên ngân hàng sống ở Đà Nẵng, nhận được một tin nhắn vào một buổi tối mưa tầm tã. Tin nhắn đến từ một số lạ, nhưng nội dung khiến tôi sững sờ: “Huy, cậu khỏe không? Tớ là Linh, tình đầu của cậu đây. Cuối tuần này họp lớp nhé, tớ rất muốn gặp cậu. 7 giờ tối thứ Bảy, tại nhà hàng Hải Vân, đừng từ chối nha!” Kèm theo là một biểu tượng cảm xúc mặt cười mà Linh thường dùng thời chúng tôi còn yêu nhau.
Linh – mối tình đầu của tôi, người con gái đã từng là cả thế giới của tôi 15 năm trước. Chúng tôi yêu nhau từ năm lớp 11, một tình yêu trong trẻo, đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ. Linh có nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt sáng luôn tràn ngập ý tưởng điên rồ. Nhưng sau khi tốt nghiệp cấp ba, Linh đột ngột cắt liên lạc. Tôi nghe nói cô ấy chuyển vào Sài Gòn học đại học, rồi mất dấu. Tôi đã cố tìm kiếm, nhưng không có kết quả. Cuộc sống cuốn tôi đi, tôi kết hôn, có một cô con gái, rồi ly hôn. Nhưng Linh, cô ấy vẫn là một góc ký ức không bao giờ phai.
Tin nhắn này làm tôi bối rối. Tại sao Linh lại liên lạc sau ngần ấy năm? Và tại sao giọng điệu của cô ấy vẫn thân thuộc như ngày nào? Tôi trả lời: “Linh, thật là cậu sao? Tớ sẽ đến. Rất muốn gặp lại cậu.” Tôi không biết mình mong chờ điều gì, nhưng trái tim tôi đập mạnh như thể đang trở lại tuổi 18.
Thứ Bảy, tôi đứng trước nhà hàng Hải Vân, một địa điểm sang trọng bên bờ biển. Tôi mặc áo sơ mi trắng, cố gắng trông chỉn chu, nhưng trong lòng là một mớ cảm xúc hỗn loạn. Khi bước vào, tôi thấy đám bạn học cũ đang rôm rả trò chuyện. Không khí vui vẻ, nhưng tôi chỉ chăm chăm tìm Linh. Tôi hỏi vài người bạn, nhưng họ nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. “Linh? Cậu chắc chứ? Tớ không thấy Linh trong danh sách mời,” một người bạn nói.
Tôi nhíu mày, lấy điện thoại ra kiểm tra lại tin nhắn. Số điện thoại vẫn ở đó, rõ ràng. Tôi gọi lại, nhưng không ai nhấc máy. Cảm giác bất an bắt đầu len lỏi. Tôi đi quanh phòng, hỏi thêm vài người, nhưng không ai biết Linh đang ở đâu. Cuối cùng, tôi đến gặp Minh, bạn thân của Linh ngày trước. Minh đang đứng ở góc phòng, trông có vẻ lặng lẽ hơn thường lệ.
“Minh, cậu có biết Linh đâu không? Tớ nhận được tin nhắn của cô ấy, bảo tớ đến đây,” tôi nói, cố giữ giọng bình tĩnh.
Minh nhìn tôi, ánh mắt thoáng hoảng loạn. Anh ta kéo tôi ra một góc khuất, giọng run run: “Huy, cậu nói thật chứ? Cậu nhận được tin nhắn từ Linh?”
“Ừ, chính xác là từ số của cô ấy. Sao vậy?” Tôi bắt đầu thấy lạnh sống lưng.
Minh hít một hơi sâu, rồi nói nhỏ: “Huy, Linh… Linh m/ấ/t cách đây ba ngày rồi. TNGT ở Sài Gòn.”
Cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi. “Cậu nói gì? Không thể nào! Tớ vừa nhận tin nhắn của cô ấy tuần trước!” Tôi gần như hét lên, lôi điện thoại ra cho Minh xem. Minh nhìn màn hình, mặt tái mét. “Huy, tớ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Linh thực sự đã qua đời. Tớ vừa dự tang lễ của cô ấy.”
Tôi đứng như trời trồng, đầu óc quay cuồng. Nếu Linh đã mất, ai đã gửi tin nhắn? Và tại sao lại mời tôi đến đây? Tôi cố gọi lại số đó, nhưng vẫn chỉ là những tiếng tút dài vô hồn.
Buổi họp lớp kết thúc trong tâm trạng nặng nề. Tôi không còn tâm trí trò chuyện với ai, chỉ muốn tìm ra sự thật. Minh đưa tôi một chiếc phong bì mà anh ta nói là được giao lại từ gia đình Linh. “Cô ấy để lại cái này, bảo đưa cho cậu nếu cậu xuất hiện ở buổi họp lớp,” Minh nói, ánh mắt đầy thương cảm.
Tôi mở phong bì ngay tại chỗ. Bên trong là một lá thư viết tay và một chiếc USB nhỏ. Lá thư được viết bằng nét chữ quen thuộc của Linh, nét chữ mà tôi từng đọc hàng trăm lần trong những lá thư tình ngày xưa. Nội dung thư như sau:
“Huy yêu quý,
Nếu cậu đang đọc lá thư này, có lẽ tớ đã không còn ở đây nữa. Tớ biết cậu sẽ đến, vì cậu luôn giữ lời hứa. Tớ xin lỗi vì đã biến mất khỏi cuộc đời cậu 15 năm trước. Tớ không đủ can đảm để đối mặt với cậu, không đủ dũng khí để nói sự thật. Nhưng giờ, tớ muốn cậu biết tất cả.
Trong chiếc USB này là nhật ký của tớ, những gì tớ đã trải qua kể từ khi rời Đà Nẵng. Tớ không mong cậu tha thứ, nhưng tớ hy vọng cậu sẽ hiểu. Cảm ơn cậu vì đã là ánh sáng trong những năm tháng đẹp nhất của tớ.
Yêu cậu mãi mãi, Linh”
Nước mắt tôi rơi xuống lá thư. Tôi không biết mình đang cảm thấy gì – đau đớn, tức giận, hay tiếc nuối. Tôi rời nhà hàng, về nhà, cắm chiếc USB vào máy tính. Trong đó là hàng chục tệp video và văn bản, tất cả đều được ghi lại bởi Linh.
Tôi mở video đầu tiên. Linh xuất hiện, trông gầy gò hơn ngày xưa, nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ. Cô ấy nói về cuộc sống ở Sài Gòn, về việc cô ấy đã đấu tranh với căn bệnh ung thư máu trong suốt 10 năm qua. “Huy, tớ rời Đà Nẵng vì không muốn cậu thấy tớ yếu đuối,” Linh nói trong video. “Tớ phát hiện ra bệnh ngay sau khi tốt nghiệp. Tớ sợ nếu ở lại, cậu sẽ từ bỏ giấc mơ để chăm sóc tớ.”
Tôi xem hết video này đến video khác, đọc từng trang nhật ký. Linh kể về những ngày tháng chiến đấu với bệnh tật, những lần hóa trị đau đớn, nhưng cô ấy luôn nhắc đến tôi với sự trìu mến. Cô ấy viết rằng cô ấy đã theo dõi tôi từ xa, biết tôi đã kết hôn, rồi ly hôn, biết tôi có một cô con gái. Cô ấy thậm chí còn gửi tiền ủng hộ một tổ chức từ thiện mà tôi từng tham gia, nhưng không bao giờ để lộ danh tính.
Video cuối cùng được ghi lại một tuần trước buổi họp lớp. Linh trông rất yếu, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn sáng. “Huy, tớ biết mình không còn nhiều thời gian. Tớ đã nhờ Minh tổ chức buổi họp lớp này, và tớ đã cài đặt một tin nhắn tự động gửi đến cậu từ số cũ của tớ. Tớ muốn cậu đến, muốn cậu nhớ lại những ngày chúng ta từng hạnh phúc. Tớ không mong cậu đau buồn, tớ chỉ muốn cậu sống thật tốt, vì tớ, vì chính cậu.”
Tôi bật khóc. Hóa ra, tin nhắn tôi nhận được không phải từ Linh, mà là một lời nhắn từ quá khứ, được cô ấy chuẩn bị trước khi ra đi. Nhưng điều ám ảnh tôi nhất không phải là sự thật về cái chết của Linh, mà là một chi tiết trong nhật ký cuối cùng. Linh viết rằng cô ấy đã để lại một món quà cho tôi, một thứ mà cô ấy hy vọng sẽ giúp tôi “tìm lại chính mình.” Cô ấy không nói rõ đó là gì, chỉ ghi: “Huy, hãy tìm ở nơi chúng ta từng hẹn hò lần đầu tiên.”
Cả năm sau đó, tôi bị ám ảnh bởi những lời của Linh. Tôi trở lại bãi biển nhỏ ở Đà Nẵng, nơi chúng tôi từng hẹn hò lần đầu tiên, nơi Linh từng khắc tên chúng tôi lên một tảng đá. Tôi tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy gì ngoài những ký ức ùa về. Mỗi đêm, tôi mơ thấy Linh, thấy nụ cười của cô ấy, thấy ánh mắt cô ấy như đang nhắc tôi phải tìm ra món quà.
Cuối cùng, vào một buổi sáng, tôi trở lại bãi biển lần nữa. Lần này, tôi đào sâu hơn dưới tảng đá, nơi chúng tôi từng ngồi. Ở đó, tôi tìm thấy một hộp kim loại nhỏ, rỉ sét vì thời gian. Bên trong là một chiếc nhẫn bạc đơn giản, khắc tên tôi và Linh, cùng một mẩu giấy nhỏ: “Huy, hãy sống thật hạnh phúc, vì tớ luôn ở bên cậu.”
Tôi cầm chiếc nhẫn, nước mắt lăn dài. Món quà của Linh không chỉ là chiếc nhẫn, mà là lời nhắc nhở rằng tôi phải sống tốt hơn, yêu thương nhiều hơn, và trân trọng những gì mình đang có. Tôi đeo chiếc nhẫn lên tay, cảm nhận sự hiện diện của Linh, và lần đầu tiên sau một năm, tôi mỉm cười.
Linh đã ra đi, nhưng cô ấy để lại cho tôi một món quà vô giá: sự tha thứ, lòng dũng cảm, và một lý do để tiếp tục sống.