Tôi, Trần Hoàng Nam, 35 tuổi, một kỹ sư xây dựng sống ở Hà Nội, đã chuẩn bị sẵn sàng để đưa vợ, Lan, và cô con gái 6 tuổi, bé Minh Anh, đến buổi họp lớp cấp ba sau 15 năm. Buổi họp diễn ra tại một resort nhỏ ở ngoại ô, nơi tôi từng trải qua những năm tháng thanh xuân rực rỡ. Trong lòng tôi, cảm giác háo hức xen lẫn chút lo lắng. Không phải vì gặp lại bạn bè cũ, mà vì tôi biết cô ấy – Thảo, mối tình đầu của tôi – có thể sẽ xuất hiện.
Thảo và tôi từng yêu nhau sâu đậm ở tuổi 17. Đó là một tình yêu mãnh liệt nhưng ngắn ngủi, kết thúc khi Thảo đột ngột rời thành phố mà không một lời giải thích. Tôi đã cố liên lạc, nhưng cô ấy như bốc hơi khỏi cuộc đời tôi. Nhiều năm sau, tôi gặp Lan, người vợ hiền hậu và chu đáo, người đã mang đến cho tôi một gia đình hạnh phúc. Nhưng đâu đó trong tim, ký ức về Thảo vẫn như một vết sẹo chưa lành.
Trên đường đến resort, Minh Anh ngồi ở ghế sau, líu lo hát, còn Lan nắm tay tôi, mỉm cười. “Anh hồi hộp không?” cô ấy hỏi. Tôi cười, lắc đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Thảo. Cô ấy giờ ra sao? Có hạnh phúc không?
Resort ngập trong ánh nắng vàng và tiếng cười nói rôm rả. Bạn bè cũ đã thay đổi nhiều: người thì thành đạt, kẻ thì vẫn giữ nét ngây ngô ngày nào. Minh Anh nhanh chóng làm quen với con cái của các bạn, chạy nhảy khắp khu vườn. Lan bận rộn trò chuyện với vài người bạn của tôi, còn tôi đứng đó, lặng lẽ quan sát.
Rồi tôi thấy Thảo. Cô ấy bước vào, vẫn xinh đẹp như trong ký ức, nhưng có gì đó uể oải trong ánh mắt. Mái tóc dài ngày xưa giờ được cắt ngắn, và cô ấy mặc một chiếc váy xanh giản dị. Thảo bắt gặp ánh mắt tôi, mỉm cười nhẹ, nhưng không tiến đến ngay. Tôi cũng không biết phải mở lời thế nào. Sau 15 năm, chúng tôi như hai người xa lạ.
Bữa tiệc bắt đầu, mọi người nâng ly, kể chuyện cũ. Minh Anh, với tính cách hoạt bát, chạy đến bên tôi, kéo tay tôi khoe một bông hoa cô bé vừa hái được. Đúng lúc đó, Thảo tiến đến gần. Tôi nghĩ cô ấy sẽ chào tôi, nhưng không, cô ấy quỳ xuống trước Minh Anh, nhìn con bé với ánh mắt lạ lùng. Rồi, bất ngờ, Thảo ôm chặt Minh Anh vào lòng và bật khóc nức nở.
Cả phòng im lặng. Lan đứng bên cạnh tôi, sững sờ. Tôi hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Minh Anh, dù ngạc nhiên, vẫn hồn nhiên vỗ vai Thảo, nói: “Cô ơi, cô đừng khóc, con cho cô bông hoa này nè!” Thảo càng khóc to hơn, ôm Minh Anh chặt hơn, thì thầm: “Cảm ơn con, cảm ơn con nhiều lắm…”
Tôi kéo Thảo đứng dậy, cố giữ bình tĩnh. “Thảo, có chuyện gì vậy? Sao cậu lại…” Tôi chưa kịp nói hết câu, Thảo lắc đầu, lau nước mắt và bỏ chạy ra ngoài. Lan nắm tay tôi, ánh mắt đầy lo lắng. “Anh biết chuyện gì đang xảy ra không?” cô ấy hỏi. Tôi lắc đầu, nhưng trong lòng dâng lên một linh cảm chẳng lành.
Ba ngày sau buổi họp lớp, tôi nhận được một tin nhắn từ Thảo. Chỉ vỏn vẹn một dòng: “Nam, mình cần nói chuyện. Gặp mình ở quán cà phê cũ, 3 giờ chiều mai.” Quán cà phê cũ – nơi tôi và Thảo từng hẹn hò – giờ đã đổi chủ, nhưng vẫn giữ nét hoài cổ. Tôi đồng ý, dù trong lòng đầy băn khoăn.
Hôm đó, tôi đến sớm, ngồi ở góc quen thuộc bên cửa sổ. Thảo xuất hiện, trông tiều tụy hơn hôm họp lớp. Cô ấy không vòng vo, đi thẳng vào vấnព
Cô ấy hít một hơi sâu, ánh mắt đỏ hoe. “Nam, mình xin lỗi vì hôm họp lớp. Mình không kìm được cảm xúc khi thấy Minh Anh. Con bé… con bé giống hệt con gái mình.”
Tôi sững sờ. “Con gái cậu? Ý cậu là sao?”
Thảo cúi đầu, giọng run rẩy. “Mười lăm năm trước, sau khi chia tay cậu, mình phát hiện mình mang thai. Mình hoảng sợ, không dám nói với ai, kể cả cậu. Mình rời thành phố, định giữ đứa bé, nhưng… mình bị sảy thai. Đứa bé ấy là con của chúng ta, Nam.”
Tim tôi như ngừng đập. “Cái gì? Thảo, tại sao cậu không nói với mình? Tại sao cậu biến mất như vậy?”
“Mình sợ,” Thảo thì thầm. “Mình còn quá trẻ, không biết phải đối mặt thế nào. Mình nghĩ rời đi là cách tốt nhất cho cả hai. Nhưng khi thấy Minh Anh, mình không thể kìm lòng. Con bé giống hệt hình dung của mình về đứa con chúng ta đã mất.”
Tôi ngồi phịch xuống ghế, đầu óc quay cuồng. Mười lăm năm, tôi đã sống với nỗi đau bị bỏ rơi, không hề biết Thảo đã mang trong mình đứa con của tôi. “Thảo, đáng lẽ cậu phải nói với mình. Đáng lẽ chúng ta có thể cùng nhau vượt qua.”
Thảo khóc. “Mình biết mình sai. Mình đã sống với nỗi đau đó suốt 15 năm. Mình không mong cậu tha thứ, nhưng mình muốn cậu biết sự thật.”
Tôi trở về nhà, tâm trí hỗn loạn. Lan nhận ra sự khác lạ, và tôi kể lại mọi chuyện. Cô ấy im lặng lắng nghe, rồi nắm tay tôi. “Anh à, em không trách anh hay Thảo. Chuyện đã qua rồi. Nhưng em nghĩ anh cần thời gian để xử lý chuyện này.”
Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi nghĩ về Thảo, về đứa con chưa từng ra đời, về những năm tháng tôi đã sống mà không biết sự thật. Tôi quyết định gặp lại Thảo một lần nữa. Lần này, tôi đưa Lan đi cùng, vì tôi muốn mọi chuyện minh bạch.
Tại quán cà phê, Thảo đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một bức thư cũ, viết tay, và một chiếc vòng tay trẻ con nhỏ xíu. “Mình định gửi cái này cho cậu sau khi rời đi, nhưng mình không đủ can đảm,” Thảo nói. Bức thư kể lại toàn bộ câu chuyện: sự hoảng loạn của cô ấy khi phát hiện mang thai, quyết định rời đi để bảo vệ tương lai của tôi, và nỗi đau khi mất đứa bé. Cô ấy viết rằng cô ấy yêu tôi, nhưng không muốn tôi từ bỏ giấc mơ vì một trách nhiệm bất ngờ.
Tôi nhìn Thảo, nước mắt lăn dài. “Cậu đã chịu đựng tất cả một mình. Mình ước gì cậu đã cho mình cơ hội.”
Lan đặt tay lên vai tôi. “Thảo, chị hiểu em. Nhưng giờ em đã nói ra sự thật, em có thấy nhẹ lòng hơn không?” Thảo gật đầu, khóc nức nở. Lan ôm cô ấy, và tôi nhận ra rằng, dù quá khứ đau đớn, chúng tôi vẫn có thể chữa lành.
Sau cuộc gặp, tôi và Lan quyết định giữ liên lạc với Thảo. Cô ấy trở thành một phần của cuộc sống chúng tôi, như một người bạn cũ. Minh Anh đặc biệt quý Thảo, và mỗi lần thấy họ chơi đùa, tôi không khỏi nghĩ về đứa con chưa từng ra đời.
Một buổi tối, Thảo đến nhà ăn tối. Khi Minh Anh đã ngủ, chúng tôi ngồi lại, nói về những gì đã mất và những gì còn lại. Thảo nói: “Mình không mong lấy lại được quá khứ, Nam. Nhưng được gặp lại cậu, được thấy cậu hạnh phúc, mình đã mãn nguyện rồi.”
Tôi nắm tay Thảo và Lan, cảm nhận một sự bình yên lạ lùng. Cuộc sống không thể xóa sạch những vết sẹo, nhưng nó cho chúng tôi cơ hội để hàn gắn, để yêu thương, và để bước tiếp.