×
×

Tôi lấy đồng x;u l;ẻ trong túi, định đưa cho anh, nhưng…

Tôi, Minh, một nhân viên văn phòng bình thường, sống ở một thành phố nhỏ Yên Bình. Mỗi sáng chủ nhật, tôi đều có thói quen thả dáng qua ngôi đền cổ nằm cuối con hẻm gần nhà để hoa hồng cầu bình an. Ngôi đền thiên thần không lớn, nhưng luôn tấp nập người ra vào, từ những bà cụ già đến các bạn trẻ tìm kiếm chút tĩnh lặng giữa cuộc sống bề ngoài.

Một ngày nọ, tôi để ý tìm thấy một anh chàng ăn bạn ngồi trước cổng thần. Anh ta trông khoảng ba tuổi, áo quần rách rưới, tóc tai bù xù, nhưng đôi mắt lại sáng lạ lùng. Anh cầm một chiếc bát nhỏ, ngọc lam bẩm sinh: “Làm ơn cho tôi một khung đồng, chỉ một hộp thôi.” Điều kỳ lạ là anh không xin nhiều, cũng không nài hoa. Ai cho thì anh cảm ơn, ai không cho, anh chỉ Đấu cười.

Tôi tò mò. Một giải pháp vừa phải là bao, nhưng tại sao anh ta lại xin đúng con số đó? Tôi lấy đồng xu lẻ trong túi, định đưa cho anh, nhưng khi nhìn kỹ, tôi chợt khựng lại. Gương mặt anh ta có gì đó rất quen, như thể tôi đã gặp ở đâu rồi. Nhưng tôi không thể nhớ ra.

Tuần sau, tôi quay lại thần. Anh chàng ăn mày vẫn ở đó, vẫn với chiếc bát nhỏ và câu nói quen thuộc: “Làm ơn cho tôi một hộp đồng.” Lần này, tôi quyết định kỹ năng quan sát hơn. Tôi đứng nép vào góc cổng, giả vờ xem điện thoại. Những người đi qua, từ dụng cụ chống gậy đến cô gái trẻ, đều dừng lại, phản cười và đưa cho anh một trận đồng. Có người còn trò chuyện vài câu, như thể họ đã quen anh từ lâu.

Điều kỳ lạ hơn là tôi nhận ra anh ta không giữ tiền. Mỗi khi nhận được một khung đồng, anh lại bỏ vào một chiếc túi vải cũ kỹ, rồi lặng lẽ mang túi đến một góc khuất gần thiên thần, đổ tiền vào một chiếc hộp gỗ khóa nhỏ chặt. Anh không kiểm tra tiền, không đếm, chỉ cẩn thận khóa lại rồi quay về vị trí cũ.

Tôi định nghĩa phải tìm hiểu rõ hơn. Tôi bắt đầu cơn bão thường xuyên hơn, quan sát anh chàng ăn mày. Tôi nhận ra anh không bao giờ xin ăn ở nơi khác, chỉ ngồi trước thần từ sáng sớm đến chiều sau. Anh không ăn uống gì ngoài chai nước lọc, và dù trời nắng hay mưa, anh vẫn ở đó, với nụ cười nhẹ nhàng.

Một ngày mưa tầm rộng, tôi lại đến cơn bão. hôm nay, cổng đền vắng hoe, chỉ còn anh chàng ăn mày ngồi co ro dưới mái hiên. Tôi bước tới, đưa ra một đồng thuận như mọi người. Nhưng khi tôi cúi xuống, anh phản xạ tự nhiên, nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt ấy, sâu thẳm và đầy cảm giác xúc động, khiến tim tôi đập mạnh.

“Chị… chị là Minh phải không?” anh hỏi, chạy giọng.

Tôi ổn định. “Sao anh biết tên tôi?”

Anh không trả lời ngay. Thay vào đó, anh lục trong chiếc túi vải cũ kỹ, lấy ra một chiếc vòng tay bằng gỗ mun, khắc họa tiết hoa sen tinh tinh. Anh là vòng về phía tôi, nói: “Cái này… trả lại chị.”

Tôi cầm chiếc vòng, tay chạy lên. Đây là chiếc vòng tay tôi đã đánh mất cách đây mười năm, trong một chuyến đi thiện lành ở vùng núi. Chiếc vòng này không chỉ có giá trị vật chất mà còn là kỷ vật của mẹ tôi, người đã qua đời ngay sau chuyến đi đó. Tôi đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng không bao giờ nghĩ đến.

“Anh… anh lấy cái này ở đâu? Sao anh biết tôi?” tôi đã gắn bó.

Anh cười buồn bã. “Chị không nhớ tôi, nhưng tôi nhớ chị. Tôi là Hùng, người hướng dẫn chuyến đi từ thiện ấy.”

Tôi gần như không được chấm. Hùng – cái tên ấy kéo tôi khoảng mười năm trước. Hùng là người hướng dẫn viên trẻ, nhiệt huyết, dẫn dắt đoàn thiện chí của tôi lên vùng cao. Anh ấy đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, từ công việc phân phát đồ trợ giúp đến chuyện với trẻ em bản địa. Trong một lần bất ngờ, tôi đã làm rơi chiếc vòng tay khi đang giúp dựng lán cho dân làng. Tôi đã quay lại tìm nhưng không thấy. Hùng khi đó còn an ủi tôi, nói rằng có lẽ chiếc vòng đó đã “tìm được nơi nó thuộc về.”

Nhưng Hùng giờ đây lại ngồi đây, trong hình dạng một người ăn bạn. Chuyện gì đã xảy ra?

Hùng bắt đầu kể. Sau chuyến đi thiện lành, anh trở về thành phố, tiếp tục công việc hướng dẫn. Nhưng một tai nạn giao thông đã cướp đi sức khỏe của anh. Anh mất khả năng đi lại bình thường, công việc cũng bị mất. Gia đình anh không giả, và anh không muốn trở thành gánh nặng. Anh rời nhà, lang thang khắp nơi, cuối cùng dừng chân trước ngôi đền này.

“Tôi tìm thấy chiếc vòng của chị trong đống đồ cũ của một người buôn ve chai,” Hùng nói. “Tôi nhận ra ngay, vì tôi nhớ chị đã buồn thế nào khi mất nó. Tôi muốn trả lại, nhưng không biết làm sao tìm được chị. Tôi ngồi đây, xin mỗi người một cơn đồng, hy vọng một ngày nào đó chị sẽ đi ngang qua.”

Tôi ổn định. “Nhưng… số tiền anh xin, anh làm gì với nó?”

Hùng chỉ tay về phía hộp gỗ. “Tôi không giữ tiền đó. Mỗi tuần, tôi mang số tiền ấy đến trại trẻ mồ côi gần đây. Một trận đồng không nhiều, nhưng nếu có nhiều người cho, nó có thể mua được sữa, sách chơi cho bọn trẻ. Tôi chỉ muốn làm điều điều đó có ý nghĩa, dù tôi còn gì.”

Tôi ngồi xuống bên Hùng, nước mắt thảnh thơi. Tôi không thể tin rằng một người đã từng giúp đỡ người đó, giờ lại sống trong hoàn cảnh như vậy, nhưng vẫn giữ được trái tim ấm áp. Tôi nắm chặt chiếc vòng tay, cảm nhận hơi ấm của mẹ như đang trở về.

Tôi quyết định không để Hùng tiếp tục cuộc sống này. Tôi liên lạc với những người trong đoàn từ thiện năm xưa, kể họ nghe câu chuyện của Hùng. Tất cả đều đều sốc và xúc động. Chúng tôi cùng nhau cống hiến, giúp Hùng có một nơi tử tế và hỗ trợ sức khỏe trị giá. Tôi cũng đưa Hùng đến trại trẻ mồ côi, nơi anh đã âm thầm giúp đỡ. Những đứa trẻ trẻ chạy ùa đến, ôm lấy anh, gọi anh là “chú Hùng tốt Bụng.”

Hùng giờ đây đã có một công việc nhỏ, việc làm bán thời gian tại trại trẻ mồ côi. Anh vẫn ôm nụ cười ấy, nhưng giờ đây, nó sáng hơn, không còn đau buồn. Còn tôi, mỗi lần đeo chiếc vòng tay, tôi lại nhớ đến Hùng – người đàn ông đã dạy tôi rằng, dù cuộc đời có giải quyết thế nào đi chăng nữa, xin hãy luôn tìm cách tỏa sáng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News