×
×

Tôi ngồi ghế 14B và may mắn là người số/ng só/t duy nhất trong vụ r;/ơi máy bay, đến giờ tôi vẫn không quên được khoảnh khắc khi chiếc máy bay la//o xu//ống và vị khách ngồi cạnh tôi đã …

Tựa đề: “Ghế 14B”

Tôi ngồi ở ghế 14B — dãy giữa, bên cửa sổ. Chuyến bay 207 từ Denver đến Chicago khởi hành lúc 9:45 sáng, trời trong, gió nhẹ. Tôi nhớ rất rõ, vì đó là ngày tôi vừa được thăng chức, và có lẽ… là ngày tôi đã chết — ít nhất, trong tâm trí của chính mình.

Cô gái ngồi cạnh tôi là hành khách 14A — khoảng ba mươi tuổi, tóc đen, mặc áo khoác nâu dài. Cô ấy mỉm cười khi tôi giúp cô đặt hành lý lên khoang. “Cảm ơn,” cô nói, giọng nhẹ và có chút run, “tôi sợ bay lắm.” Tôi cười, nói rằng máy bay là phương tiện an toàn nhất thế giới, rồi cô gật đầu, mím môi như cố tin điều đó. Tôi không biết tên cô ấy, nhưng cả đời tôi sẽ chẳng thể quên khuôn mặt ấy — nhất là ánh mắt cô, trong khoảnh khắc cuối cùng.

Khoảng 40 phút sau khi cất cánh, máy bay bắt đầu rung lắc nhẹ. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ — bầu trời vẫn quang. Cơ trưởng trấn an: “Chỉ là nhiễu loạn nhẹ, quý khách vui lòng thắt dây an toàn.” Nhưng chỉ vài phút sau, tiếng động cơ bên trái phát ra âm thanh lạ, rồi ánh đèn cảnh báo trong khoang chớp đỏ liên hồi.

Cô gái bên cạnh nắm chặt tay tôi. Tôi nghe thấy tiếng kim loại rít, tiếng người hét, tiếng trẻ con khóc. Một mùi khét như cao su cháy lan ra. Cơ trưởng hét qua loa phóng thanh: “Chuẩn bị va chạm khẩn cấp!” — rồi mọi thứ nghiêng hẳn sang một bên.

Tôi thấy mây trắng lướt ngang cửa sổ như vỡ tung. Cô gái ghì tay tôi, đôi mắt mở to, môi run rẩy. “Nếu chúng ta không qua khỏi…” — cô thở gấp, “xin hãy nói với con gái tôi rằng tôi xin lỗi.” Tôi chưa kịp hỏi tên cô, chưa kịp hiểu câu nói ấy nghĩa là gì, thì một luồng sáng trắng xóa ập đến.

Rồi — tất cả tối đen.

Khi tôi tỉnh lại, xung quanh là tiếng còi xe cứu thương, mùi nhiên liệu, và khói. Tôi nằm giữa một bãi tuyết cháy sém, ghế 14B vẫn thắt dây an toàn quanh người tôi. Mảnh vỡ máy bay rải khắp nơi như những cây thánh giá gãy. Người ta kéo tôi ra bằng cáng, và trong lúc tôi lịm đi, tôi chỉ kịp nhìn thấy thứ gì đó lấp ló trong tuyết — một tấm vé lên máy bay bị cháy xém, in số ghế 14A.

Ba ngày sau, tôi tỉnh trong bệnh viện. Họ nói tôi là người sống sót duy nhất. Không ai hiểu vì sao tôi còn nguyên vẹn trong khi phần thân máy bay nơi tôi ngồi bị nổ tung. Tôi nói với họ về người phụ nữ ở ghế 14A — người đã nắm tay tôi, người đã nói về con gái mình. Nhưng danh sách hành khách không có ai ngồi ghế đó cả.

Tôi khăng khăng: “Có! Cô ấy có thật!”
Nhưng điều tra viên chỉ im lặng, rồi đưa tôi xem bản in danh sách: ghế 14A bị bỏ trống.

Suốt nhiều tuần sau, tôi không thể ngủ. Trong đầu luôn vang lại tiếng cô ấy nói: “Hãy nói với con gái tôi rằng tôi xin lỗi.” Tôi tìm mọi cách để chứng minh rằng cô ấy tồn tại. Tôi nhờ FBI kiểm tra dữ liệu hành lý, camera an ninh, danh sách hành khách trễ chuyến — nhưng không ai thấy người phụ nữ đó bước lên máy bay.

Thế rồi, một buổi tối, trong cơn ác mộng, tôi bật dậy, nhớ lại chi tiết cuối cùng: chiếc vòng cổ bạc hình chim én đeo trên cổ cô ấy. Tôi lên mạng, tìm mọi bài viết liên quan đến những vụ mất tích có dấu hiệu tương tự. Và rồi tôi tìm thấy — một bài báo cách đây 7 năm: “Người mẹ đơn thân mất tích sau khi lái xe đến sân bay Denver để đón chuyến bay 207. Cảnh sát không tìm thấy thi thể, chỉ phát hiện chiếc vòng cổ chim én bên đường băng.”

Tôi như chết lặng.

Tôi tìm đến địa chỉ trong bài báo — một ngôi nhà nhỏ ở vùng ngoại ô Fort Collins. Cửa mở ra là một cô bé chừng 10 tuổi, tóc xoăn, đôi mắt xanh nhạt. Tôi đứng lặng, không thốt nổi lời nào. Trên cổ cô bé — là chiếc vòng cổ y hệt.

Tôi run rẩy hỏi:
“Bé… có biết mẹ con là ai không?”
Cô bé gật đầu: “Mẹ con tên là Lydia. Nhưng mọi người nói mẹ mất rồi. Sao chú biết mẹ con?”

Tôi không thể trả lời. Tôi chỉ đưa cô bé chiếc vé máy bay cháy dở, nói: “Mẹ con nhờ chú gửi lại.”
Cô bé nhìn tờ giấy, đôi mắt ngân ngấn: “Chú ơi… vé này là của con.”

Tôi chết lặng. “Của con?”
Cô bé gật đầu. “Năm con ba tuổi, mẹ mua hai vé để đưa con đi Chicago, nhưng con bị ốm nên mẹ để con ở nhà với bà. Mẹ bảo sẽ bay trước, mai đón con. Nhưng rồi mẹ không bao giờ quay lại.”

Cô bé đưa tôi xem bức ảnh cũ: mẹ và con, trên nền chiếc máy bay 207. Tôi nhìn kỹ, và suýt đánh rơi điện thoại — người phụ nữ trong ảnh chính là cô gái ở ghế 14A.

Tôi trở về căn hộ, ngồi hàng giờ trong bóng tối. Tôi biết mình không điên. Cô ấy đã ở đó, đã nắm tay tôi, đã nói lời cuối cùng ấy. Nhưng bằng cách nào?

Vài tháng sau, khi cuộc điều tra chính thức kết thúc, kỹ thuật viên phân tích hộp đen máy bay liên lạc với tôi. Anh ta nói giọng run rẩy: “Chúng tôi tìm thấy điều này… anh nên nghe.”

Tôi đeo tai nghe. Tiếng trong băng là của cơ trưởng, rồi tạp âm, rồi… một giọng nữ thì thầm rất gần mic:
“14B… hãy sống thay tôi.”

Tôi rơi tai nghe, tim đập như muốn vỡ.

Kỹ thuật viên nói thêm: “Điều kỳ lạ là tín hiệu âm thanh đó được ghi bốn phút sau khi máy bay rơi xuống. Không thể có ai còn sống để nói lúc đó.”

Tôi không bao giờ đi máy bay nữa. Nhưng mỗi năm, vào ngày 15 tháng Ba — ngày chuyến bay 207 rơi — tôi lại nhận được một bưu phẩm nhỏ không đề tên người gửi. Mỗi lần, trong hộp là một chiếc vé máy bay, và trên tấm vé, số ghế luôn là 14B.

Năm nay, lần đầu tiên, có thêm một tờ giấy nhỏ bên trong. Tôi mở ra, và nhận ra nét chữ ấy ngay lập tức — chữ của Lydia:

“Anh không phải người duy nhất sống sót. Chỉ là… anh là người duy nhất nhớ.”

Tôi ngồi bất động, nhìn chiếc vé trong tay — và nhận ra dãy số dưới cùng: 207-14A.
Nó chưa bao giờ là ghế của tôi.

Nó là ghế của cô ấy.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News