×
×

Tôi tên là Hân, một cô gái 28 tuổi làm việc tại một công ty quảng cáo lớn ở Sài Gòn. Công việc của tôi là copywriter…

Tôi tên là Hân, một cô gái 28 tuổi với cuộc sống xoay quanh những ý tưởng sáng tạo và những deadline bất tận tại công ty quảng cáo Vision Media ở trung tâm Sài Gòn. Là copywriter, tôi luôn phải nghĩ ra những khẩu hiệu hấp dẫn, những chiến dịch khiến khách hàng phải trầm trồ. Văn phòng của chúng tôi nằm trên tầng 15 của một tòa cao ốc cũ kỹ, nơi thang máy thường xuyên kêu ken két như lời cảnh báo về tuổi thọ của nó. Đồng nghiệp của tôi, Mai, 30 tuổi, là một phụ nữ cao ráo với mái tóc dài đen nhánh và nụ cười luôn sẵn sàng. Cô ấy làm planner, vị trí đòi hỏi sự khôn khéo trong lập kế hoạch, và chúng tôi thường xuyên hợp tác trong các dự án. Bề ngoài, chúng tôi thân thiết như chị em, nhưng ai cũng biết đằng sau đó là sự cạnh tranh ngầm. Mai luôn nổi bật với khả năng thuyết trình mượt mà, khiến sếp – ông Minh, một người đàn ông trung niên nghiêm khắc – thường ưu ái cô ấy hơn. Còn tôi, với thân hình nhỏ nhắn và tính cách trầm tĩnh, phải làm việc gấp đôi để được công nhận.

Hôm đó là thứ Tư, ngày 15 tháng 10 năm 2025. Trời Sài Gòn nắng chang chang, khiến không khí trong văn phòng càng oi bức. Giờ nghỉ trưa, Mai rảo bước sang bàn tôi với nụ cười quen thuộc. “Hân ơi, đi ăn phở dưới tầng trệt không? Chị mời em hôm nay, coi như bù cho lần trước chị bận.” Tôi ngẩng lên từ màn hình máy tính, nơi tôi đang chỉnh sửa ý tưởng cho chiến dịch mỹ phẩm mới. “Ừ, đi chị. Em cũng đang đói meo đây.” Chúng tôi cười nói, bước ra khỏi phòng. Văn phòng lúc đó đông đúc, mọi người ùa ra thang máy như đàn ong vỡ tổ.

Thang máy chật ních, mùi nước hoa trộn lẫn với mồ hôi và hơi thở nặng nề. Tôi đứng sát tường, tay cầm điện thoại lướt qua tin nhắn từ mẹ – bà đang hỏi thăm sức khỏe. Mai đứng ngay bên cạnh, tay cầm ví da bóng loáng, mùi nước hoa Chanel thoang thoảng. Khi thang máy dừng ở tầng 12, một nhóm nhân viên từ công ty khác ùa vào, đẩy chúng tôi lùi về phía sau. Tôi cố giữ thăng bằng, nhưng bất ngờ, một cú đẩy mạnh từ phía Mai khiến tôi mất đà. Chân tôi trượt trên sàn bóng, và tôi ngã sõng soài xuống dưới, đầu gối đập mạnh vào cạnh kim loại lạnh lẽo. Đau điếng lan tỏa, tôi cắn răng để không kêu lên. Mọi người xung quanh xôn xao, vài người đàn ông cúi xuống giúp tôi đứng dậy. “Cô có sao không?” một anh chàng hỏi, giọng lo lắng.

Tôi ngẩng đầu, mắt chạm phải Mai. Cô ấy đứng đó, mặt hơi tái, tay vẫn ở vị trí vừa đẩy. “Ối trời ơi, Hân, chị xin lỗi! Đám người kia chen quá, chị bị đẩy theo.” Giọng Mai nghe hối hận, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy một thoáng lóe lên trong mắt cô ấy – không phải tiếc nuối, mà là… hài lòng? Một nụ cười thoáng qua khóe miệng, nhanh đến mức có lẽ chỉ tôi nhận ra. Thang máy tiếp tục di chuyển, mọi người thì thầm bàn tán. Tôi đứng dậy, phủi quần áo, mỉm cười gượng gạo. “Không sao đâu chị Mai. Em ổn mà.” Nhưng trong lòng, một cơn giận dữ bùng nổ. Đây không phải tai nạn. Mai biết rõ vị trí của tôi, và cú đẩy ấy quá mạnh để là vô ý. Gần đây, sếp Minh đã khen ý tưởng của tôi trong cuộc họp,暗示 rằng tôi có cơ hội thăng chức trưởng nhóm. Mai chắc chắn ghen tị. Cô ấy muốn làm tôi xấu hổ, biến tôi thành trò cười trước đám đồng nghiệp.

Trở về văn phòng, tôi giả vờ như không có gì, thậm chí còn cười đùa khi Mai hỏi thăm lần nữa. “Em thật sự ổn chứ? Chị thấy đầu gối em đỏ lên kìa.” “Ừ, chỉ xước nhẹ thôi chị.” Tôi nói, nhưng đầu óc đã bắt đầu quay cuồng với ý nghĩ trả thù. Tôi không phải loại người nóng nảy, lao vào cãi vã hay đánh nhau. Không, tôi sẽ âm thầm, tinh vi, như cách tôi xây dựng một câu chuyện quảng cáo – dẫn dắt từng bước, xây dựng căng thẳng, rồi kết thúc bằng cú twist khiến đối phương ngã ngửa.

Tối hôm đó, về căn hộ nhỏ ở quận Bình Thạnh, tôi ngồi trước máy tính với ly rượu vang đỏ. Căn phòng tối om, chỉ sáng ánh màn hình. Tôi bắt đầu nghiên cứu Mai. Đầu tiên là mạng xã hội. Facebook của cô ấy khóa kín, nhưng Instagram thì khác – Mai hay đăng story check-in ở Velvet Lounge, một quán bar cao cấp ở quận 1. Những bức ảnh cô ấy cười tươi bên ly cocktail, đôi khi có bóng dáng một người đàn ông mờ ảo. Tôi zoom vào, cố nhận diện. Không phải sếp Minh. Tôi quyết định theo dõi trực tiếp. Đây là bước đầu của kế hoạch: Thu thập thông tin để tìm điểm yếu.

Ngày hôm sau, tan sở lúc 6 giờ tối, tôi giả vờ về sớm vì “đau đầu”. Thực ra, tôi đứng chờ ở bãi đỗ xe ngầm, đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai. Mai xuất hiện, lái chiếc xe tay ga Honda đỏ chói, phóng vút ra đường Pasteur. Tôi gọi Grab bike, dặn tài xế theo sát nhưng đừng để lộ. Chúng tôi lượn lờ qua dòng xe cộ đông đúc, tiếng còi xe inh ỏi. Mai dừng ở Velvet Lounge, bước vào với vẻ tự tin, váy ngắn ôm sát. Tôi đi theo sau vài phút, ngồi ở quầy bar góc khuất, gọi một ly soda để tỉnh táo.

Từ vị trí ấy, tôi thấy Mai gặp một người đàn ông trung niên, khoảng 45 tuổi, ăn mặc vest lịch sự, tóc chải chuốt. Họ ôm nhau thân mật, ngồi sát rạt ở bàn góc. Người đàn ông vuốt tóc Mai, thì thầm gì đó khiến cô ấy cười khúc khích. Tôi chụp lén vài tấm ảnh bằng điện thoại, zoom cận mặt. Tìm kiếm nhanh trên Google, hóa ra hắn là Vũ – chồng của chị Lan, trưởng phòng nhân sự công ty chúng tôi. Chị Lan là người phụ nữ quyền lực, khoảng 40 tuổi, luôn nghiêm khắc và có tiếng nói quyết định trong việc thăng chức. Nếu chị ấy biết chồng mình ngoại tình với Mai, thì Mai sẽ tiêu tan sự nghiệp. Nhưng chỉ ảnh thôi chưa đủ; họ có thể chối là “bạn bè”. Tôi cần chứng cứ chắc chắn hơn.

Kế hoạch của tôi bắt đầu hình thành, gay cấn như một bộ phim thriller. Tôi sẽ thu thập bằng chứng về mối quan hệ này, rồi sử dụng để thao túng Mai. Không chỉ dừng ở việc tiết lộ ngoại tình, tôi muốn Mai tự phá hủy chính mình. Gần đây, công ty đang chuẩn bị dự án lớn với khách hàng là thương hiệu mỹ phẩm Luxe Beauty. Mai là người dẫn dắt, tôi hỗ trợ. Nếu tôi làm dự án thất bại và đổ lỗi lên Mai, thì trả thù sẽ hoàn hảo – cô ấy mất việc, mất danh dự, và có lẽ cả người tình.

Để bắt đầu, tôi cần truy cập thông tin cá nhân của Mai. Tôi nhớ một lần, trong phòng họp, Mai dùng máy tính chung và tôi vô tình thấy cô ấy gõ mật khẩu email công ty: “MaiLove1989”. Đơn giản đến ngốc nghếch, có lẽ là năm sinh cộng với từ yêu thích. Tối hôm ấy, từ máy tính cá nhân ở nhà, tôi dùng VPN để che dấu IP, đăng nhập vào email của Mai. Tim tôi đập thình thịch khi hộp thư mở ra. Bên trong đầy email trao đổi với Vũ: “Anh yêu, tối nay gặp ở Velvet nhé. Em nhớ anh lắm.” Đính kèm là ảnh thân mật, thậm chí có video ngắn họ hôn nhau. Họ còn bàn về việc Mai muốn thăng chức để “có cuộc sống tốt hơn với anh, rời bỏ bà vợ già”.

Đây là mỏ vàng. Tôi sao chép tất cả vào USB riêng, rồi xóa dấu vết đăng nhập. Bây giờ, phần gay cấn: Tôi tạo một tài khoản email giả trên Gmail, tên “[email protected]”. Email đầu tiên gửi cho Mai: “Tôi biết bí mật của chị với anh Vũ. Nếu không muốn mọi người biết, hãy chờ chỉ dẫn tiếp theo.” Tôi đính kèm một ảnh mờ ảo từ Velvet Lounge. Mai sẽ hoảng loạn, và sự sợ hãi sẽ khiến cô ấy dễ bị dẫn dắt.

Sáng hôm sau, ở văn phòng, Mai trông mệt mỏi, mắt thâm quầng như mất ngủ. Cô ấy nhìn tôi lạ lùng khi tôi chào buổi sáng. “Chị Mai hôm nay sao vậy? Trông chị không khỏe.” Tôi hỏi, giọng quan tâm giả tạo. Mai lắc đầu: “Không sao, chỉ là… áp lực công việc thôi.” Tôi mỉm cười thầm. Kế hoạch đang diễn ra suôn sẻ.

Tôi gửi email thứ hai vào buổi trưa: “Bước đầu: Thay đổi dữ liệu chi phí trong báo cáo dự án Luxe Beauty. Làm cho nó thổi phồng gấp đôi, rồi đổ lỗi cho Hân trong cuộc họp. Nếu không, ảnh và email sẽ đến tay chị Lan.” Tôi biết Mai sẽ do dự, nhưng sự đe dọa sẽ thúc đẩy. Chiều đó, trong cuộc họp, Mai trình bày báo cáo với dữ liệu sai lệch – chi phí quảng cáo từ 500 triệu tăng thành 1 tỷ. Sếp Minh nhíu mày: “Mai, em kiểm tra lại đi. Số liệu này lạ lắm.” Mai lắp bắp: “Dạ, em… em dựa vào dữ liệu từ Hân cung cấp.” Mọi người nhìn tôi, nhưng tôi bình tĩnh: “Em gửi đúng số liệu mà chị. Chị kiểm tra email đi.” Mai tái mặt, nhưng cuộc họp kết thúc mà không có biến lớn.

Để tăng độ kịch tính, tôi quyết định gặp Mai trực tiếp, nhưng vẫn giấu mặt. Tôi gửi email hẹn ở quán cà phê Starbucks gần công ty lúc 7 giờ tối. “Đến một mình, nếu không hậu quả sẽ tệ hơn.” Tôi ngồi ở bàn bên, đeo kính râm, nghe lén. Mai đến, mặt tái mét, nhìn quanh quất. Cô ấy ngồi xuống, tay run rẩy cầm ly latte. Điện thoại reo, Mai nghe: “Anh Vũ à, em sợ lắm. Có ai đó biết chuyện chúng ta, ép em làm sai báo cáo. Làm sao bây giờ?” Vũ an ủi: “Bình tĩnh em, anh sẽ lo.” Tôi ghi âm toàn bộ cuộc gọi bằng ứng dụng trên điện thoại.

Bây giờ, kế hoạch bước vào giai đoạn cao trào. Công ty tổ chức tiệc mừng dự án Luxe Beauty sắp hoàn thành tại khách sạn Majestic, một nơi sang trọng với đèn chùm pha lê và nhạc sống. Tôi sẽ tiết lộ tất cả ở đó. Tôi chuẩn bị một gói bưu kiện ẩn danh gửi đến chị Lan: USB chứa email, ảnh, ghi âm. Nhưng trước đó, tôi muốn Mai tự thú để tăng sự nhục nhã.

Đêm tiệc, không khí náo nhiệt. Mọi người ăn mặc lộng lẫy, tôi chọn váy đen ôm sát, Mai mặc váy đỏ rực rỡ nhưng mặt mệt mỏi. Tôi tiếp cận cô ấy ở quầy bar: “Chị Mai, em có chuyện muốn nói riêng.” Mai giật mình, theo tôi ra ban công. “Gì vậy Hân?” Giọng cô ấy run run. Tôi thì thầm lạnh lùng: “Em biết hết rồi. Chị đẩy em trong thang máy không phải tai nạn. Chị ghen tị vì em sắp thăng chức. Và em biết chuyện chị với anh Vũ.” Mắt Mai mở to kinh hãi: “Em… em nói gì vậy? Đó là tai nạn mà! Chị không cố ý!”

Tôi cười khẩy, đưa cho cô ấy một tờ giấy in email và ảnh: “Đây là bằng chứng. Nếu chị không tự xin nghỉ việc ngay tối nay, em sẽ gửi cho chị Lan và sếp.” Mai run rẩy, nước mắt lăn dài: “Hân, em hiểu lầm rồi. Chị đẩy em vì thấy cửa thang máy sắp kẹt, em đứng sát quá. Chị cứu em đấy! Còn chuyện với anh Vũ… chị chỉ là nạn nhân. Anh ấy ép chị.”

Bất ngờ thay, tiếng loa vang lên từ sảnh tiệc. Tiếp Minh bước lên sân khấu: “Thưa quý vị, tôi có thông báo đáng tiếc. Dự án Luxe Beauty thất bại vì dữ liệu gian nan. Khách hàng hủy hợp đồng, và chúng tôi đang bị điều tra.” Mọi ánh mắt chuyển vào Mai. Chị Lan, đứng bên cạnh trùm, mặt đỏ bừng vì giận dữ – gói bưu kiện của tôi đã đến tay chị ấy. Chị Lan lao đến, đánh Mai một cái vang trước đám đông: “Cô bé quyến rũ chồng tôi? Và còn phá ado dự án? Cô là đồ phản bội!” Mai khóc lóc, quỳ xuống: “Không phải em! Có ai đó ép em làm vậy!” Nhưng không ai tin. Cảnh báo được gọi đến vì nghi ngờ về tài chính chính. Mai được dẫn đi trong nhục nhã, cuộc đời cô ấy tan vỡ.

Tôi đứng đó, tim đập mạnh vì thỏa mãn. Trả thù hoàn hảo. Nhưng rồi, cao trào bất ngờ xảy ra. Khi đám đông giải tán, Lãnh Minh gọi tôi vào phòng riêng ở khách sạn. “Hân, em làm tốt lắm,” ông ấy nói, giọng trầm ấm. Tôi ngạc nhiên: “Sếp nói gì ạ? Em không hiểu.” Sếp cười, ngồi xuống ghế da, thúi rượu: “Em nghĩ anh không biết kế hoạch của em à? Anh là người sau tất cả. Anh tạo email giả, dùng em để dẫn dắt Mai. Anh Vũ không phải chồng thật của chị Lan – chị ấy là vợ anh, và Vũ là tay sai. Mai biết anh đang biển thủ công ty, nên anh cần loại cô ấy.”

Tôi chết Yên Tĩnh, chân mềm nhũn. Hóa ra, cú đưa trong thang máy là Mai cố gắng tôi thật – cô ấy thấy dây cáp thang máy rung lạ, Đưa tôi tránh khỏi nguy hiểm. Nhưng Tứ đã lợi ích cho sự nghi ngờ của tôi để thao túng. “Sao Boss biết em…?” Tôi gắn bó. Sếp dậy, tiến lại gần: “Vì anh theo dõi em từ lâu. Hân, con gái, anh là cha cọ của con. Anh bỏ rơi mẹ con năm con 5 tuổi để theo chị Lan, xây dựng sự nghiệp. Anh nhận ra con khi con vào công ty, và dùng con để che đậy tội lỗi.”

Twist cực mạnh: Tôi nhìn vào mắt ông ấy, nhận ra nét tương tự mình – đôi mắt sâu và nụ cười nửa miệng. Ông ấy rút súng từ kéo dài: “Bây giờ, biết quá nhiều. Xin lỗi, nhưng anh phải kết thúc.” Tôi hét lên, lao ra cửa, nhưng ông ấy bắn. Tiếng nổ vang, xương chũm và thế giới tối tối. Trong giây phút cuối cùng, tôi nhận ra mình mới là nạn nhân lớn nhất – một vấn đề rắc rối trong trò chơi của trò chơi khao khát.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News