×
×

Tôi từng hỏi: “Trời mưa sao anh không nghỉ một ngày?” Anh chỉ cười, nói …

Mỗi chiều, khi hoàng hôn vàng con phố nhỏ, tôi lại nghe tiếng xe máy quen thuộc dừng lại trước cổng. Anh shipper, với chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá cây đã hoàn thành bạc, đặt ly trà sữa lên bàn đá trước nhà tôi. Anh thoa bao giờ nói nhiều, chỉ nở nụ cười hiền, gật nhẹ đầu rồi quay xe đi. Tôi gọi anh là “Anh Trà Sữa”, cái tên ngu ngốc mà tôi tự đặt vào đầu, vì nghĩ ra tên thật của anh là gì.

Tôi, Minh Thư, một cô gái 25 tuổi sống một mình trong căn hộ nhỏ ở Sài Gòn, làm việc tại nhà với những bản thiết kế đồ họa. Cuộc sống của tôi đơn giản, gần như chỉ xoay quanh màn hình máy tính, vài chậu cây trên ban công, và ly trà sữa mỗi chiều. Đó là thói quen khi tôi chuyển đến đây, cách đây ba tháng. Không hiểu sao, tôi cứ gọi đúng một món: trà sữa trân châu đường đen, ít đá, ít ngọt. Có lẽ tôi nhớ đến những ngày còn đi học, khi mọi thứ còn vô tư và giản dị.

Ngày đầu tiên anh đến, tôi thốt ra ý lắm. Chỉ là một shipper bình thường, áo đồng phục đỏ đậm,phong cách người gầy, da ngăm đen vì nắng gió. Anh đặt ly trà sữa xuống, nói ngắn gọn: “Của chị đây ạ, 25 chén.” Tôi đưa tiền, anh cảm ơn rồi đi. Mọi thứ bình thường như bao giao hàng khác. Nhưng có gì đó ở ánh mắt anh, một chút gì đó sâu thẳm, như thể anh đang nhìn tôi lâu hơn khả năng thiết bị. Tôi gạt ý nghĩ đi, tự rắn chắc mình tưởng tượng.

Thế rồi, ngày qua ngày, anh cứ xuất hiện đúng giờ, 5 giờ chiều, không một lần. Tôi bắt đầu để ý những chi tiết nhỏ. Anh luôn đặt ly trà sữa đúng vị trí trên bàn đá, không bao giờ trôi. Có hôm trời mưa tầm tầm, anh vẫn đến, áo mưa ướt sũng, nhưng ly trà sữa vẫn khô khô, được bọc kỹ trong túi nilon. Tôi từng hỏi: “Trời mưa sao anh không nghỉ một ngày?” Anh chỉ cười: “Nghỉ thì ai giao trà sữa cho chị?”

Dần dần, tôi quen với sự hiện diện của anh. Có hôm nay tôi ra nhận hàng, anh hỏi bâng quơ: ” Hôm nay chị vẽ gì đẹp không?” Tôi ngạc nhiên, vì chưa từng kể với anh về công việc thiết kế của mình. “Sao anh biết tôi vẽ?” tôi hỏi. Anh gãi đầu, cười ngượng: “Thấy chị hay mặc áo Gmail màu, mong vậy thôi.” Tôi bật cười, hóa ra anh để ý tôi nhiều hơn tôi nghĩ.

Đến lần giao hàng thứ 50, tôi quyết định bắt chuyện nhiều hơn. “Anh tên gì vậy? Gọi anh Trà Sữa mãi cũng kỳ.” Anh ngập ngừng, rồi đáp: “Gọi tôi là Nam được rồi.” Nam, cái tên đơn giản như chính con người anh. Tôi hỏi thêm một số câu, nhưng anh trả lời ngắn gọn, như thể không muốn kể quá nhiều về mình. Tôi chỉ biết anh 30 tuổi, làm shipper đã vài năm, và quê hương ở một tỉnh miền Trung. “Sao anh không làm gì khác, nghề này khó nhọc lắm?” tôi tò mò. Anh chỉ cười: “Làm gì cũng được, miễn là có ý nghĩa.”

Từ hôm nay, tôi bắt đầu để ý đến Nam nhiều hơn. Anh không chỉ là shipper giao trà sữa, mà như một phần nhịp sống hàng ngày của tôi. Có hôm anh mang theo một chiếc bánh flan nhỏ, đặt cạnh trà sữa: “Tặng chị, hôm nay lan khuyến mãi.” Tôi biết đó là lời nói nói dốing về, vì quán phát bao giờ khuyến mãi bánh flan cả.

Đến lần giao hàng thứ 99, tôi nhận ra mình đã chờ đợi Nam mỗi chiều không chỉ vì ly trà sữa. Có gì ấm áp, thân thuộc trong cách anh xuất hiện đều đặn, như một lời hứa không lời. hôm nay trời Sài Gòn đổ mưa lớn, sấm sét rền vang. Tôi lo lắng, nghĩ chắc Nam sẽ không đến. Nhưng đúng 5 giờ, tiếng xe máy vang vang lên. Anh ướt như chuột nhung, nhưng vẫn nở nụ cười: “Trà sữa của chị đây, cẩn thận uống rượu lạnh.”

Tôi không kìm được, kéo anh vào cửa tránh mưa. “Anh điên à? Trời thế này mà vẫn đi giao hàng?” Nam cười, lau nước mưa trên mặt: “Chị chờ trà sữa, tôi không giao thì chị buồn.” Lòng tôi chợt ấm áp chưa biết. Tôi mời anh trà nóng, nhưng anh từ chối, nói phải đi giao đơn khác. Trước khi đi, anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm như ngày đầu: “Mai là lần thứ 100, chị nhớ ra nhận nhé.”

Chiều hôm sau, tôi đã sẵn sàng trước cổng, vui lòng trả lời các hộp đá lạ. Nam đến, vẫn mũ xanh lá, vẫn nụ cười hiền. Nhưng lần này, ngoài ly trà sữa, anh cầm theo một cuốn sổ cũ, tấm da dàyn bạc, buộc dây thun kỹ cẩn. “Cái này… cho chị,” anh nói, giọng hơi chạy. Tôi ngạc nhiên nhận được cuốn sách. “Gì vậy anh?” Anh không đáp, chỉ gật đầu rồi quay xe đi, nhanh hơn mọi khi.

Tối đó, tôi mở cuốn sổ ra. Những trang giấy đã ngả vàng, chữ viết tay nắn nót, nét mực phai màu theo thời gian. Trang đầu tiên ghi: “Nhật ký của Nam, 2015.” Tôi sững sờ. 2015, mười năm trước, khi tôi còn là một cô nữ sinh 15 tuổi, vô tư và mơ mộng.

Tôi đọc từng trang, tim đập thình thịch. Cuốn sổ kể về một cậu học sinh tên Nam, học cùng trường cấp ba với tôi, nhưng khác lớp. Cậu ấy thích một cô gái ở lớp bên, một cô gái hay ngồi dưới gốc cây phượng vĩ trong sân trường, vẽ tranh và uống trà sữa. Cậu ấy không dám nói, chỉ lặng lẽ nhìn cô từ xa, ghi lại những khoảnh khắc ấy vào nhật ký. Có đoạn viết: “Hôm nay cô ấy vẽ một bức tranh về biển, đẹp lắm. Mình đứng ở hành lang, muốn đến gần nhưng không đủ can đảm. Cô ấy thích trà sữa, chắc mai mình sẽ mua một ly đặt trước cửa lớp.”

Tôi bàng hoàng nhận ra, cô gái ấy là tôi. Những chi tiết nhỏ trong cuốn sổ khớp hoàn toàn với ký ức của tôi: cây phượng vĩ, những buổi chiều vẽ tranh, ly trà sữa vô danh thỉnh thoảng xuất hiện trước cửa lớp. Hóa ra, Nam chính là cậu học sinh nhút nhát ngày ấy, người chưa từng nói một lời nào với tôi.

Nhưng điều khiến tôi nghẹn ngào là những trang cuối của cuốn sổ. Nam viết rằng sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu ấy phát hiện mình mắc bệnh tim bẩm sinh. Bác sĩ nói cậu chỉ còn vài năm để sống. Nam quyết định không theo đuổi ước mơ làm họa sĩ, mà chọn một công việc giản dị, để sống trọn vẹn từng ngày. Cậu ấy viết: “Mình không dám gặp lại Thư, sợ cô ấy biết mình bệnh, sẽ buồn. Nhưng nếu một ngày nào đó mình đủ can đảm, mình sẽ nói với cô ấy rằng, cô ấy là lý do mình yêu những buổi chiều.”

Tôi khóc. Hóa ra, việc Nam làm shipper, giao trà sữa cho tôi mỗi ngày, không phải ngẫu nhiên. Anh đã tìm ra tôi, sau mười năm, để hoàn thành lời hứa với chính mình. Ly trà sữa mỗi chiều không chỉ là một đơn hàng, mà là một câu chuyện tình thầm lặng, kéo dài qua thời gian và cả những giới hạn của số phận.

Sáng hôm sau, tôi đứng trước cổng, chờ Nam. Nhưng anh không đến. Tôi gọi điện, không ai nghe máy. Lo lắng, tôi tìm đến quán trà sữa, hỏi thăm về anh. Nhân viên quán ngập ngừng, rồi nói: “Anh Nam nhập viện hôm qua, bệnh tim tái phát. Anh ấy dặn, nếu chị đến, hãy nói chị đừng lo, và cảm ơn chị vì đã cho anh ấy những buổi chiều ý nghĩa.”

Tôi chạy đến bệnh viện, tim như thắt lại. Nam nằm đó, yếu ớt nhưng vẫn nở nụ cười khi thấy tôi. “Chị đọc cuốn sổ rồi à?” anh hỏi. Tôi gật đầu, nước mắt rơi. “Sao anh không nói sớm?” Nam nắm tay tôi, giọng nhẹ: “Vì anh muốn chị nhớ anh như một người giao trà sữa bình thường, không phải một kẻ sắp ra đi.”

Nam ra đi một tuần sau đó. Trước khi mất, anh để lại một bức tranh nhỏ, vẽ tôi ngồi dưới cây phượng vĩ, tay cầm ly trà sữa, nụ cười rạng rỡ như mười năm trước. Bên dưới bức tranh, anh viết: “Cảm ơn em, vì đã là lý do cho những buổi chiều của anh.”

Từ đó mỗi chiều tôi vẫn gọi một ly trà sữa đường đen, ít đá, ít ngọt. Nhưng không ai giao nó nữa. Tôi đặt ly trà sữa lên bàn đá, nhìn hoàng hôn, và nhớ về anh – người gửi hàng đã mang đến không chỉ trà sữa, mà cả một câu chuyện tình đẹp và đau lòng, mãi mãi khắc sâu trong tim tôi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News