×
×

Từ hôm nay, con sẽ tên là Hoài Thương. Mẹ đặt tên con là Hoài Thương mong con nhớ rằng mùa l;/ũ này….

Mưa lũ năm ấy đã cuốn trôi tất cả. Ngôi làng nhỏ bên dòng sông Cửu Long chỉ còn lại những mảnh vụn ký ức. Nhà cửa, ruộng vườn, và cả những người thân yêu của bé Hoài Thương bị dòng nước hung dữ nhấn chìm. Năm đó, Hoài Thương mới ba tuổi, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác, không hiểu vì sao thế giới quanh em bỗng chốc tan biến.

Người phụ nữ nhận nuôi Hoài Thương là chị Lan, một góa phụ sống đơn độc trong căn nhà nhỏ trên triền đồi. Chị Lan không giàu có, nhưng trái tim chị rộng lớn như cánh đồng lúa ngày mùa. Khi tìm thấy Hoài Thương bên bờ sông, em bé nhỏ xíu, ướt sũng, ôm chặt một khúc gỗ trôi, chị Lan không đắn đo. Chị bế em về, lau khô từng giọt nước trên khuôn mặt bé bỏng, và từ giây phút ấy, Hoài Thương trở thành ánh sáng trong cuộc đời chị.

“Từ hôm nay, con sẽ tên là Hoài Thương,” chị Lan thì thầm, vuốt ve mái tóc rối của đứa bé. “Mẹ đặt tên con là Hoài Thương để con nhớ rằng con đến với mẹ nhờ tình yêu thương. Chúng ta vượt qua những ngày khó khăn này nhờ tình thương của bà con. Và con không được quên ba mẹ ruột của con, những người đã hi sinh tất cả để con được sống.”

Những ngày sau lũ lụt, cả làng cùng chung tay dựng lại cuộc sống. Người góp gạo, người cho áo, người mang đến vài tấm gỗ để chị Lan sửa lại căn nhà. Hoài Thương lớn lên trong vòng tay yêu thương của cả cộng đồng. Chị Lan kể cho em nghe về ba mẹ ruột, về những câu chuyện mà chị nghe được từ những người sống sót. Họ là những người nông dân hiền lành, đã cố gắng bám chặt vào nhau khi dòng nước lũ ập đến, nhưng định mệnh không cho họ cơ hội. Hoài Thương lắng nghe, đôi mắt long lanh, như thể muốn ghi khắc từng lời vào trái tim non nớt.

Năm tháng trôi qua, Hoài Thương lớn lên thành một cô bé dịu dàng, luôn mang nụ cười ấm áp. Em giúp mẹ Lan làm ruộng, chăm vườn, và thường xuyên mang quà đến thăm những người hàng xóm đã từng cưu mang hai mẹ con. Mỗi lần đến bên bờ sông, Hoài Thương thắp một nén nhang, nhìn dòng nước lặng lẽ trôi, và thì thầm: “Con không quên ba mẹ đâu. Con sẽ sống thật tốt, vì ba mẹ và vì mẹ Lan.”

Căn nhà nhỏ trên triền đồi giờ đây luôn rộn rã tiếng cười. Hoài Thương không chỉ là niềm vui của chị Lan mà còn là niềm tự hào của cả làng. Tên em, Hoài Thương, như một lời nhắc nhở rằng tình yêu thương có thể vượt qua mọi mất mát, mọi đau thương, để nở hoa giữa những ngày tưởng chừng như không còn hy vọng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News