Nhà họ Hạ từng là một trong những gia tộc giàu có bậc nhất thành phố. Ông Hạ Văn, người sáng lập công ty xây dựng Hạ Thị, đã xây dựng nên đế chế từ hai bàn tay trắng. Nhưng những năm gần đây, tai ương liên tiếp ập đến như một lời nguyền không thể phá giải. Đầu tiên là vụ tai nạn xe hơi kinh hoàng cách đây 18 năm, cướp đi mạng sống của Hạ Lan – con gái út yêu quý của ông, chỉ mới 16 tuổi. Cô bé ấy là niềm vui của cả nhà, với nụ cười rạng rỡ và tài năng âm nhạc thiên bẩm. Sau cái chết của Lan, ông Văn rơi vào trầm cảm, rồi qua đời chỉ hai năm sau vì đau tim.
Bà nội Hạ, bà Kim Thị, người nắm giữ linh hồn của gia đình, cũng không chịu nổi cú sốc. Bà ngã bệnh nặng, rồi rơi vào trạng thái hôn mê kéo dài suốt 16 năm qua. Các bác sĩ nói bà có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, nhưng cũng có thể ra đi vĩnh viễn. Chú út Hạ Minh, em trai ông Văn, từng là trụ cột kinh doanh, đột nhiên mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Công ty Hạ Thị thì liên tục thua thầu, nợ nần chồng chất, đứng trước bờ vực phá sản. Anh cả Hạ Quân, người kế thừa, cố gắng gồng gánh nhưng mọi thứ dường như vô vọng.
Trong ngôi nhà cổ kính ven hồ Tây, không khí u ám bao trùm. Hạ Quân thường ngồi một mình trong phòng làm việc, nhìn bức ảnh gia đình cũ kỹ, nơi Hạ Lan đang cười toe toét bên cây đàn piano. Vợ anh, chị Mai, là người phụ nữ dịu dàng nhưng mạnh mẽ, luôn cố gắng giữ gìn sự bình yên mong manh. Họ có hai đứa con trai, nhưng cả nhà đều cảm thấy thiếu một điều gì đó – một khoảng trống không thể lấp đầy kể từ khi Lan ra đi.
Một buổi chiều mưa tầm tã, Hạ Quân nhận được cuộc gọi từ trại trẻ mồ côi. “Anh Quân, chúng tôi có một cô bé 6 tuổi, tên là Linh. Em ấy mồ côi từ nhỏ, rất ngoan ngoãn. Chúng tôi nghĩ em ấy sẽ phù hợp với gia đình anh.” Đó là lời của chị giám đốc trại, người bạn cũ của chị Mai. Hạ Quân do dự. Gia đình đang khó khăn, nhận nuôi thêm một đứa trẻ liệu có phải gánh nặng? Nhưng chị Mai thuyết phục: “Anh ơi, có lẽ đây là cơ hội để chúng ta tìm lại niềm vui. Lan đã ra đi, nhưng chúng ta có thể mang đến hạnh phúc cho một đứa trẻ khác.”
Và thế là Linh bước vào nhà họ Hạ. Cô bé nhỏ nhắn, mái tóc đen dài, đôi mắt to tròn đầy vẻ tò mò. Khi Linh lần đầu tiên bước qua ngưỡng cửa, một cơn gió lạ lùng thổi qua, làm rung động những chiếc chuông gió treo ngoài hiên. Bà nội, nằm bất động trên giường bệnh ở tầng hai, đột nhiên khẽ cử động ngón tay. Không ai để ý, trừ chị Mai, người đang lau chùi phòng.
Từ ngày Linh về nhà, mọi thứ thay đổi một cách kỳ lạ. Chỉ một tuần sau, chú út Hạ Minh nhận kết quả xét nghiệm: khối u đã biến mất hoàn toàn. Bác sĩ ngỡ ngàng, gọi đó là “phép màu y học”. Chú Minh cười lớn, ôm Linh vào lòng: “Cháu là thiên thần của chú đấy!” Linh chỉ cười ngượng ngùng, nhưng đôi mắt cô bé ánh lên sự ấm áp kỳ lạ.
Rồi bà nội tỉnh lại. Sau 16 năm hôn mê, bà Kim Thị mở mắt, nhìn quanh phòng và gọi tên: “Lan… Lan của bà đâu?” Cả nhà xúc động, nước mắt lưng tròng. Bà nội ôm Linh, thì thầm: “Cháu giống Lan quá…” Linh không hiểu, nhưng cô bé thích ngồi bên bà, nghe bà kể chuyện xưa. Công ty Hạ Thị cũng khởi sắc. Họ thắng thầu dự án lớn đầu tiên sau nhiều năm, rồi liên tiếp các hợp đồng khác đổ về. Hạ Quân không tin vào mắt mình: “Có lẽ Linh mang lại vận may cho chúng ta.”
Linh lớn lên trong sự yêu thương của cả nhà. Cô bé học giỏi, đặc biệt yêu thích âm nhạc. Chị Mai mua cho Linh một cây đàn piano cũ – chính cây đàn từng thuộc về Hạ Lan. Linh chơi đàn như một nghệ sĩ thực thụ, dù chưa từng học bài bản. Những bản nhạc cổ điển vang lên trong nhà, mang lại không khí vui vẻ. Nhưng đôi khi, Linh có những giấc mơ lạ. Cô mơ thấy một cô gái lớn hơn mình, mặc váy trắng, chạy nhảy trong vườn. “Em là ai?” Linh hỏi trong mơ, nhưng cô gái chỉ cười: “Em là chị đây.”
Thêm một tình tiết mới: Linh có khả năng đặc biệt. Cô bé có thể cảm nhận được những “linh hồn” xung quanh. Một lần, khi chơi ở vườn sau, Linh chỉ vào bụi cây: “Có chú chó ở kia, nhưng chú ấy buồn lắm.” Cả nhà ngạc nhiên, vì đó là nơi chôn cất con chó cưng của Hạ Lan, chết cùng năm với cô. Linh còn hay nói về “những ký ức không phải của mình”, như nhớ về một chuyến du lịch gia đình đến Đà Nẵng, dù cô chưa từng đi. Hạ Quân cho rằng đó là trí tưởng tượng của trẻ con, nhưng chị Mai bắt đầu nghi ngờ.
Cuộc sống hạnh phúc kéo dài. Linh trở thành trung tâm của gia đình. Bà nội khỏe mạnh hơn, chú Minh quay lại làm việc, công ty phát triển mạnh mẽ. Nhưng ẩn sau đó là những bóng đen. Người anh họ xa, Hạ Phong – con trai của người anh em họ hàng tranh chấp tài sản – thường xuyên ghé thăm với nụ cười giả tạo. Anh ta ghen tị với sự thịnh vượng đột ngột, và bắt đầu lan truyền tin đồn: “Cô bé ấy là phù thủy, mang lại may mắn giả tạo. Rồi sẽ có ngày tai họa ập đến.”
Khi Linh lên 12 tuổi, những tình tiết lạ bắt đầu dày đặc hơn. Cô bé thường xuyên bị đau đầu, và trong những cơn đau ấy, Linh thấy hình ảnh chớp nhoáng: một chiếc xe hơi lao xuống vực, tiếng hét vang vọng, và máu me khắp nơi. “Đó là tai nạn của chị Lan phải không?” Linh hỏi bà nội một lần. Bà Kim Thị tái mặt, ôm Linh chặt hơn: “Sao cháu biết? Cháu đừng nghĩ nhiều.”
Thêm tình tiết mới: Linh gặp một cậu bạn trai ở trường, tên là Minh – con trai của một gia đình đối thủ kinh doanh với Hạ Thị. Minh dịu dàng, hay tặng Linh những bông hoa dại. Nhưng tình yêu non nớt ấy bị cấm đoán, vì Hạ Quân không muốn dính líu đến đối thủ. Linh buồn bã, nhưng cô bắt đầu có những giấc mơ về một chàng trai khác – một cậu bé từng chơi với Hạ Lan thời thơ ấu. “Anh ấy tên là Tuấn,” Linh thì thầm trong giấc ngủ. Chị Mai nghe thấy, giật mình vì Tuấn chính là bạn trai cũ của Lan, người đã mất tích sau tai nạn.
Công ty Hạ Thị tiếp tục thành công, nhưng Hạ Phong không chịu ngồi yên. Anh ta thuê thám tử điều tra về Linh, phát hiện cô bé được nhận từ trại mồ côi mà không có giấy tờ rõ ràng. “Cô bé ấy có thể là con rơi của ai đó,” Phong thì thầm với chú Minh, cố gắng chia rẽ. Chú Minh, vốn trung thành với anh trai, đuổi Phong đi, nhưng hạt giống nghi ngờ đã gieo.
Linh ngày càng gắn bó với gia đình. Cô giúp bà nội chăm sóc vườn hoa, chơi đàn cho chú Minh nghe, và hỗ trợ anh Quân trong công việc bằng những ý tưởng sáng tạo kỳ lạ. Nhưng cô bé bắt đầu sợ hãi chính mình. Một đêm, Linh thức dậy, đi lang thang trong nhà và dừng lại trước phòng cũ của Hạ Lan – căn phòng bị khóa kín 18 năm qua. Linh thì thầm: “Mở ra đi…” Và cánh cửa kêu cót két, tự mở. Bên trong, mọi thứ vẫn nguyên vẹn: đồ chơi, sách vở, và một cuốn nhật ký. Linh cầm lên, đọc những dòng chữ: “Hôm nay em gặp Tuấn, em yêu anh ấy mất rồi. Nhưng bố không cho…”
Sáng hôm sau, Linh kể cho chị Mai nghe. Chị Mai hoảng hốt, khóa cửa lại và cấm Linh không được vào. Nhưng Linh đã đọc hết nhật ký, và những ký ức bắt đầu ùa về như dòng nước lũ.
Thời gian trôi nhanh, Linh sắp tròn 18 tuổi. Gia đình tổ chức sinh nhật lớn, mời thầy phong thủy nổi tiếng – ông Lý – đến xem vận mệnh. Ông Lý là bạn cũ của ông Văn, từng cảnh báo về “lời nguyền gia tộc” sau cái chết của Lan. Bữa tiệc diễn ra vui vẻ, Linh mặc váy trắng, giống hệt Lan trong bức ảnh cũ. Bà nội tặng Linh chiếc vòng ngọc – món quà từng thuộc về Lan. “Cháu đeo đi, nó sẽ bảo vệ cháu,” bà nói.
Ông Lý quan sát Linh kỹ lưỡng, rồi yêu cầu xem giấy khai sinh. Linh đưa ra, nhưng ông lắc đầu: “Đây là giấy giả. Ngày sinh thật của cháu là gì?” Linh ngạc nhiên: “Em không biết, em mồ côi mà.” Ông Lý lấy la bàn, tính toán, rồi mặt biến sắc. “Ngày sinh thật của cháu trùng khớp với ngày mất của Lan – đúng giờ khắc cô ấy qua đời. Cháu sinh ra lúc 3 giờ sáng ngày 15/7, chính lúc Lan tắt thở.”
Cả nhà im bặt. Ông Lý giải thích: “Linh không phải đem vận may đến. Cháu là Mệnh hộ gia – linh hồn quay về để trả lại phúc phần của chính mình. Lan chưa dứt duyên trần thế, nên tái sinh dưới hình hài mới, quay về nhà cũ để hoàn thành sứ mệnh.”
Twist bắt đầu: Linh sốc nặng, nhưng đột nhiên ký ức ùa về. Cô nhớ mình chính là Lan. Không phải tai nạn xe hơi đơn thuần – mà là bị hại. Trong ký ức, Lan đang lái xe cùng Tuấn, nhưng ai đó đã cắt phanh xe. “Là anh Phong!” Linh hét lên. Hạ Phong, người anh họ ghen tị, đã thuê người hại Lan để tranh đoạt tài sản, vì Lan là người thừa kế chính.
Cao trào bất ngờ: Hạ Phong, đang có mặt tại tiệc, tái mặt. Anh ta rút súng, định bắn Linh để bịt miệng. Nhưng chú Minh, vốn nghi ngờ từ lâu, lao vào khống chế. Trong lúc giằng co, Phong thú nhận: “Đúng, tao đã giết Lan! Vì lão Văn định để hết tài sản cho con bé ấy!” Bà nội, nghe hết, đau đớn ngã quỵ. Linh – nay là Lan tái sinh – ôm bà, thì thầm: “Bà ơi, con về rồi.”
Thêm tình tiết mới: Minh, bạn trai của Linh, hóa ra là con trai của Tuấn – người đã mất tích sau tai nạn. Tuấn không chết, mà bị Phong bắt cóc, nay được giải cứu. Linh và Minh ôm nhau, hoàn duyên từ kiếp trước.
Sau cao trào, cảnh sát bắt Phong. Gia đình Hạ Thị ổn định trở lại, nhưng nay với Linh – Lan – làm trung tâm. Cô quyết định đổi tên thành Lan Linh, để nhớ về cả hai kiếp. Công ty tiếp tục phát triển, nhưng nay tập trung vào từ thiện, giúp đỡ trẻ mồ côi. Bà nội qua đời bình yên sau một năm, mỉm cười: “Bà chờ con lâu rồi.”
Lan Linh kết hôn với Minh, và họ có con gái đầu lòng, đặt tên là Hạ Kim – theo tên bà nội. Linh hồn đã quay về, không chỉ để trả phúc phần, mà còn để sửa chữa sai lầm, mang lại công bằng.
Câu chuyện kết thúc với Lan Linh ngồi bên đàn piano, chơi bản nhạc yêu thích của kiếp trước. Gió thổi qua, chuông gió rung động – dấu hiệu rằng duyên đã dứt, nhưng tình yêu gia đình vĩnh cửu.