Tuấn vội vã đạp xe về nhà. Hôm nay là ngày giữa tuần, nhưng công ty may mặc anh làm việc có chính sách làm việc linh hoạt, nên anh được nghỉ trọn buổi trưa để giải quyết việc cá nhân. Nắng trưa tháng 7 ở Huế đổ lửa, khiến con đường bê tông bốc hơi nóng hầm hập.
Tuấn vừa mở cánh cổng sắt quen thuộc của căn nhà cấp bốn, nơi anh và vợ – cô Nga – cùng chung sống với mẹ anh, bà Lài, thì một khung cảnh bất thường đập ngay vào mắt. Khung cảnh ấy kinh hoàng đến mức Tuấn gần như đánh rơi chiếc mũ bảo hiểm đang cầm trên tay.
Ngay giữa sân nhà, dưới cái nắng gay gắt, là hai người phụ nữ quan trọng nhất đời anh:
Vợ anh, Nga, đang đứng thẳng người, dáng vẻ cứng đờ, mặt cắt không còn giọt máu. Đôi mắt cô mở to, lộ rõ sự bối rối, sợ hãi, và có vẻ như là sự bất lực. Tay cô cầm chặt chiếc túi xách, như thể đã sẵn sàng cho một chuyến đi xa.
Mẹ anh, bà Lài, đang quỳ sụp dưới đất, ôm chặt lấy chân Nga. Tư thế của bà vô cùng tuyệt vọng và đau khổ. Mồ hôi mẹ anh đổ ra nhễ nhại dưới cái nắng, nhưng bà dường như không hề quan tâm.
Mọi thứ diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc và tiếng phà phả của hơi nóng. Sự kịch tính của cảnh tượng này khiến nó trở nên vô cùng đáng sợ.
Đặc biệt, cánh cổng nhà anh đang mở. Hàng xóm láng giềng ở dãy nhà đối diện, các cô các bác đang ngồi nghỉ trưa, đều ngoái nhìn sang với ánh mắt tò mò và đầy vẻ đồn đoán. Khuôn mặt họ như đang viết rõ ba chữ: “Nhà có biến!”
Trong đầu Tuấn, hàng loạt suy nghĩ kinh hoàng vụt qua. Mẹ và vợ anh vốn dĩ rất hòa thuận, còn thường xuyên vào bếp nấu ăn chung. Vậy thì chuyện gì đã xảy ra khiến mẹ phải quỳ xuống cầu xin vợ anh?
Phải chăng Nga đã phát hiện ra bí mật kinh khủng nào đó của gia đình?
Hay là họ đã cãi nhau một trận long trời lở đất, và Nga đang đòi ly hôn, đòi bỏ đi?
Mẹ anh đang làm gì thế này? Sĩ diện của một người lớn tuổi đặt ở đâu?
Sự phẫn nộ, lo lắng và sợ hãi xông lên đỉnh đầu. Tuấn không kịp tháo giày, anh lao thẳng vào sân, hét lớn.
“Mẹ! Nga! Hai người làm cái gì thế này?!”
Tuấn cố gắng kéo mẹ đứng dậy.
“Mẹ! Dậy đi mẹ! Mẹ làm thế này là sao? Đứng dậy đi mẹ!”
Bà Lài nhất quyết không buông chân Nga. Bà càng ôm chặt hơn, như thể sợ hãi rằng nếu bà buông tay, Nga sẽ biến mất mãi mãi. Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhăn nheo của bà.
Tuấn nhìn vợ. Nga vẫn đứng trân trân, cô cố gắng gỡ tay mẹ chồng ra một cách nhẹ nhàng, nhưng không thành công. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại bị sự hốt hoảng của mẹ chồng làm cho cứng họng.
“Tuấn! Anh bình tĩnh đã! Không phải…” Nga cố gắng nói.
Nhưng bà Lài chặn lời Nga ngay lập tức, giọng bà khàn đặc, đầy tuyệt vọng, khiến Tuấn lạnh sống lưng:
“Con đừng đi… Mẹ xin con đấy!”
Tiếng nói của bà Lài không lớn, nhưng giữa sân trưa tĩnh lặng, nó vang vọng rõ mồn một.
Tuấn nghe xong câu đó, anh đã hiểu rõ vấn đề. Anh nghĩ, chắc chắn là Nga đòi ly hôn rồi. Anh thấy tim mình đau thắt lại. Anh đã làm gì sai? Vợ chồng anh đang hạnh phúc cơ mà?
Tuấn nhìn Nga, ánh mắt đầy sự trách móc và tổn thương.
“Nga! Em nói thật cho anh biết! Chuyện gì đang xảy ra? Em đòi đi đâu? Em muốn bỏ anh sao?”
Nga lắc đầu mạnh mẽ, nước mắt bắt đầu rơi. “Không phải, anh Tuấn! Anh nghe em nói đã…”
Bà Lài lại chen vào, bà ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Tuấn, rồi nhìn Nga, giọng nói chứa đựng sự hối hận và sợ hãi cùng cực:
“Là lỗi của mẹ! Mẹ biết mẹ hay khó tính, mẹ hay cằn nhằn chuyện bếp núc. Nhưng con ơi, mẹ hứa, mẹ sẽ sửa! Con đừng bỏ thằng Tuấn. Nó thương con lắm, nó không thể sống thiếu con đâu!”
Bà Lài lại quay sang ôm chặt chân Nga, nước mắt thấm ướt ống quần cô. Cảnh tượng này càng khiến hàng xóm xì xào, bàn tán rôm rả hơn.
Tuấn gần như phát điên. Anh cố gắng kéo Nga ra, kéo cả mẹ lên.
“Mẹ! Dậy đi! Mẹ làm con xấu hổ quá! Chuyện gì cũng có thể nói từ từ được mà!” Tuấn quát lên, trong lòng đầy sự bối rối và bất lực.
Trong lúc cả ba người đang giằng co đầy hỗn loạn, Nga đã cố gắng lấy ra chiếc điện thoại di động trong túi xách. Tay cô run run mở khóa màn hình.
“Mẹ! Anh Tuấn! Mọi người bình tĩnh nhìn đây!” Nga nói, giọng cô run lên vì xúc động và ấm ức.
Nga chìa chiếc điện thoại về phía Tuấn và mẹ chồng. Trên màn hình là một tin nhắn ngắn mà cô đã gửi cho mẹ chồng khoảng 30 phút trước.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn: “Mẹ ơi, con sắp đi rồi. Con đi khoảng 3 hôm thôi. Con dặn mẹ chút việc nhà.”
Nga nghẹn ngào giải thích: “Em định đi về quê (Hà Tĩnh) ngay sau bữa trưa, để chăm sóc mẹ ruột bị ốm nhẹ mấy hôm, vì bà đang ở một mình. Em không muốn làm phiền anh trong giờ làm nên chỉ nhắn tin dặn dò mẹ vài việc nhà. Chiều em sẽ gọi điện báo cho anh sau.”
Tuấn nhìn tin nhắn, rồi lại nhìn Nga, và cuối cùng là nhìn mẹ. Anh thấy sự bối rối trong ánh mắt của mẹ.
Bà Lài buông tay Nga ra, bà đứng dậy một cách chậm chạp, người vẫn còn run rẩy. Bà nhìn Tuấn, rồi nhìn tin nhắn trên điện thoại của Nga.
“Mẹ… mẹ đọc tin nhắn của con bé… Mẹ thấy con bé nhắn: ‘Con sắp đi rồi…’ Mẹ… mẹ già rồi, mắt kém, điện thoại mẹ lại là cái điện thoại cục gạch, chỉ hiện vài chữ thôi… Mẹ cứ nghĩ… nó đòi bỏ đi thật!”
Bà Lài đưa tay quệt nước mắt, giọng bà đầy hối hận: “Mẹ nghĩ, mẹ cứ quỳ xuống năn nỉ, con bé sẽ thương tình mà ở lại. Mẹ sợ con bé bỏ đi, con trai mẹ sẽ thất thần… Mẹ sợ gia đình này tan vỡ…”
Sự thật cuối cùng đã được phơi bày. Nguyên nhân của cảnh tượng kịch tính giữa sân chỉ là một sự hiểu lầm ngôn ngữ, hay đúng hơn, là một sự hiểu lầm về thông tin do hạn chế công nghệ và sự lo lắng quá mức của người mẹ.
“Mẹ ơi!” Tuấn ôm chầm lấy mẹ, anh cảm thấy vừa thương mẹ vô hạn, vừa thấy xấu hổ và buồn cười cho sự hiểu lầm tai hại của mình.
“Mẹ cứ yên tâm, con không bao giờ bỏ anh Tuấn đâu mẹ,” Nga tiến đến, ôm cả mẹ chồng và Tuấn vào lòng. “Con xin lỗi vì đã nhắn tin cụt ngủn làm mẹ hiểu lầm. Con chỉ về quê chăm mẹ ruột bị cảm thôi ạ.”
Bà Lài lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhõm. Bà nhìn sang đám hàng xóm đang nhao nhao nhìn vào cổng, và nở một nụ cười:
“Mấy bà hàng xóm ơi! Không có gì đâu! Con dâu tôi nó về thăm bà ngoại bị ốm mấy bữa thôi! Nó thương tôi quá, nó dặn dò đủ thứ chuyện nhà cửa, làm tôi xúc động quá nên… nên quỳ xuống cảm ơn nó thôi! Đúng không con?”
Bà Lài vừa nói, vừa véo nhẹ tay Nga, Nga hiểu ý, cười thật tươi.
“Dạ đúng rồi ạ. Mẹ chồng con thương con lắm!” Nga nói to để hàng xóm nghe thấy.
Cả Tuấn và Nga đều hiểu được sự tế nhị của mẹ. Bà không muốn làm mất mặt con dâu trước hàng xóm vì một sự hiểu lầm lãng xẹt, nên đã nhanh chóng bịa ra một câu chuyện “cảm ơn”.
Tuấn nhìn mẹ, anh thấy bà không chỉ là một người phụ nữ truyền thống, mà còn là một người mẹ rất yêu thương và bảo vệ hạnh phúc gia đình. Sự hốt hoảng của bà chứng minh rằng, bà rất trân trọng người con dâu này.
Sau khi kéo mẹ và vợ vào nhà, đóng cổng lại, Tuấn ôm lấy mẹ và nói lời xin lỗi một lần nữa vì đã trách mẹ lớn tiếng.
“Mẹ ơi, nếu mẹ có gì không hiểu hay lo lắng, mẹ cứ hỏi con, đừng tự mình suy diễn như thế này nữa nhé!” Tuấn nói.
“Ừ, mẹ biết rồi. Mẹ sẽ ráng học dùng cái điện thoại thông minh mà con mua cho. Mà con đi đâu mà mẹ nhắn tin con không trả lời?” Bà Lài hỏi.
“Con đang chạy ngoài đường nên không cầm điện thoại, mẹ ạ.”
Tuấn nhìn Nga, lúc này cô đã dịu lại.
“Thôi, vợ yêu của anh, em tranh thủ ăn cơm trưa rồi anh đưa em ra bến xe. Có gì cứ gọi video cho anh, không cần nhắn tin ngắn gọn nữa, làm mọi người hú vía!”
Nga cười: “Dạ, em biết rồi, anh xã!”
Cả ba người cùng vào nhà, cái nắng trưa hè vẫn chói chang, nhưng không khí trong căn nhà nhỏ đã trở nên ấm áp và bình yên hơn bao giờ hết. Bài học về sự giao tiếp và tình yêu thương giữa các thế hệ đã được khắc sâu trong tim họ sau cơn “giông bão” giữa sân hôm nay.