Về nhà sớm ngày mưa, chồng thấy mẹ chồng đang nắm cổ tay vợ kéo vào góc nhà, ánh mắt cả hai căng thẳng dị thườg. Anh sợ quá nghĩ có chuyện lớn.
Vợ cố gắng giật tay, mẹ chồng nhất quyết không buông.Anh hét lên:“Mẹ làm gì cô ấy?!”...
Trời Sài Gòn cuối tháng 10 ẩm ương, đang nắng gắt bỗng đổ ào một trận mưa như trút nước. Anh Việt cuộn vội chiếc áo mưa mỏng dính, vừa thở phào vừa hớt hải khóa cổng. Đồng hồ điểm 4 giờ chiều. Hiếm khi nào phòng kinh doanh lại được nghỉ sớm thế này, cũng nhờ cơn mưa bất chợt khiến cuộc họp bị hoãn.
Việt nghĩ bụng, hôm nay về sớm, có lẽ anh sẽ làm một ấm trà sen nóng, rồi ôm vợ – cô Mai – nằm nghe tiếng mưa rơi rào rào trên mái tôn, một thú vui giản dị mà hai vợ chồng trẻ luôn trân trọng sau những giờ làm việc căng thẳng.
Căn nhà nhỏ cấp bốn nằm trong con hẻm yên tĩnh của quận 3 đã gắn bó với gia đình Việt suốt hai thế hệ. Mẹ anh, bà Lan, là giáo viên về hưu, tính tình phúc hậu, thương con thương dâu nhưng đôi khi hơi nghiêm khắc và kỹ tính theo kiểu người lớn tuổi. Mai, vợ anh, lại là một cô gái thành phố hiện đại, năng động, nhưng rất biết trên biết dưới. Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của họ được hàng xóm ngợi khen là “hiếm có”, bởi sự hòa hợp và tôn trọng lẫn nhau.
Việt mở cửa bước vào nhà. Không khí trong nhà tĩnh lặng một cách lạ thường, chỉ có tiếng mưa và tiếng máy lạnh phả hơi lạnh nhè nhẹ.
“Mai ơi! Mẹ ơi! Con về rồi!” Việt cất giọng gọi, vừa tháo đôi giày ướt ra.
Anh thấy bóng dáng vợ và mẹ ở ngay góc tường gần tủ thờ. Đó là một góc khuất, khuất hẳn sau bức bình phong gỗ được đặt để che đi khu vực bàn ăn.
Việt tiến lại gần hơn, và hình ảnh đập vào mắt anh khiến tim anh thắt lại, mọi ý nghĩ lãng mạn về trà sen và tiếng mưa tan biến hết.
Mẹ anh, bà Lan, đang nắm chặt cổ tay phải của Mai. Bà ghì tay vợ anh sát vào ngực mình, tay kia, bà Lan che chắn một vật gì đó.
Ánh mắt của cả hai người phụ nữ đều căng thẳng đến dị thường. Mai nhìn mẹ chồng, đôi mắt mở to, có chút cầu xin, có chút giằng co. Bà Lan nhìn lại Mai, ánh mắt kiên quyết, sắc lạnh, pha lẫn một sự vội vã, gấp gáp. Cả hai như đang đóng một vở kịch câm trong im lặng, không ai phát ra một tiếng động nào ngoài hơi thở gấp gáp.
Mai cố gắng giật tay ra, một lần, rồi lại một lần nữa. Nhưng bà Lan là người phụ nữ nông thôn, tay chân cứng cáp, bà nhất quyết không buông, thậm chí còn kéo mạnh Mai vào góc tường, nơi có ánh sáng yếu hơn.
“Mẹ… mẹ ơi… Buông con ra…” Mai khẽ rên lên, nhưng giọng nói bị nuốt chửng trong tiếng mưa.
Việt đứng chết trân ở ngưỡng cửa. Anh chưa bao giờ thấy mẹ anh có vẻ mặt này. Thậm chí, anh còn thấy Mai hơi run rẩy.
Trong đầu Việt, hàng ngàn viễn cảnh kinh khủng chạy qua. Mẹ bị làm sao thế? Hai người cãi nhau chuyện gì? Có phải Mai lỡ làm vỡ đồ quý của mẹ không? Hay là… hay là Mai đã nói gì đó không phải với mẹ?
Những câu chuyện mẹ chồng nàng dâu đầy kịch tính trên mạng xã hội bỗng chốc hiện về rõ mồn một. Việt cảm thấy một cơn giận dữ và sợ hãi dâng lên. Anh phải can thiệp ngay lập tức!
Anh lao tới, mạnh mẽ đến mức cả Mai và bà Lan đều giật mình.
“Mẹ làm gì cô ấy?!” Việt hét lên, giọng nói vang vọng khắp căn nhà, át cả tiếng mưa, pha lẫn sự lo lắng tột độ. Anh chụp lấy cánh tay Mai, cố gắng kéo vợ ra khỏi sự kìm kẹp của mẹ.
Bà Lan không hề buông tay Mai, bà giữ chặt đến mức Việt cảm thấy tay vợ anh sắp bị bầm tím. Thậm chí, khi thấy Việt can thiệp, bà còn trở nên cảnh giác hơn.
“Việt! Con về hồi nào? Con ra ngoài ngay!” Bà Lan nói một cách gằn giọng, điều mà Việt chưa từng nghe thấy mẹ nói với mình.
“Con không ra! Mẹ buông Mai ra ngay! Mẹ đang làm đau cô ấy!” Việt nói, cơn giận bùng lên. Anh cảm thấy bị xúc phạm, bị tổn thương, không phải cho bản thân, mà cho người vợ hiền lành của mình. Mai không bao giờ đáng bị đối xử như vậy.
Mai nhìn Việt, ánh mắt của cô phức tạp hơn. Nó không chỉ là sự giằng co, mà còn có chút lo lắng cho anh, và cả một sự bối rối tột độ.
“Anh Việt, anh… anh bình tĩnh đã… không phải như anh nghĩ đâu…” Mai cố gắng nói xen vào, nhưng bị bà Lan chặn lại.
“Không nói nhiều! Về phòng ngay cho mẹ!” Bà Lan đẩy mạnh Mai vào tường, đồng thời dùng cơ thể mình che chắn hoàn toàn góc khuất, như thể bà đang giấu đi một bằng chứng phạm tội nghiêm trọng.
Việt thấy rõ, Mai đang cố gắng giật tay ra, không phải để thoát khỏi mẹ, mà là để… chạy lại phía anh.
“Mẹ! Con xin mẹ! Con không muốn làm lớn chuyện, nhưng con không thể đứng nhìn mẹ hành xử như thế này được!” Việt đã quyết định, anh sẽ bảo vệ vợ mình. “Mẹ có chuyện gì thì cứ nói thẳng với con! Mai đã làm gì sai, con sẽ chịu trách nhiệm!”
Việt nắm lấy vai mẹ, lay mạnh, buộc bà phải nhìn thẳng vào mắt anh. Mãi lúc này, anh mới thấy một giọt nước mắt lăn dài trên má mẹ.
“Nó… nó không sai gì cả…” Bà Lan thở dài, giọng nói đột nhiên trở nên yếu ớt, “Con… con làm mẹ rối hết cả lên rồi!”
Khi Việt vừa buông tay, bà Lan nhanh chóng lùi sát vào góc tường. Bà cúi xuống, tay vẫn không buông tay Mai, và lén lút nhét nhanh một vật gì đó màu đỏ vào lưng quần Mai. Chiếc áo sơ mi rộng của Mai che chắn khá kỹ, nhưng Việt vẫn kịp nhìn thấy một góc vật đó. Đó là một chiếc phong bì lì xì, dày cộp.
Sau đó, bà Lan buông tay Mai ra, thở hắt ra một hơi, và khuôn mặt nghiêm khắc lúc nãy bỗng chốc trở nên dịu dàng, nhưng vẫn có chút giận dỗi.
“Xong rồi! Xong xuôi rồi!” Bà Lan nói với Mai, có chút hờn trách, “Bây giờ thì con cứ thoải mái mà nói với nó đi!”
Mai lúc này mới thoát ra được, cô chạy đến bên Việt, mặt đỏ bừng, bối rối nhìn mẹ.
Việt nhìn Mai, rồi nhìn mẹ, sự khó hiểu lên đến đỉnh điểm.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cái phong bì đó là gì? Mai, em giải thích cho anh đi!”
Mai khẽ khàng lùi lại, tay cô chạm vào lưng quần, nơi chiếc phong bì vẫn còn nóng hổi. Cô thở dài, nhìn mẹ chồng với ánh mắt đầy tình thương và bất lực.
“Anh Việt… anh đừng hiểu lầm mẹ…” Mai thì thầm, “Mẹ… mẹ chỉ là đang giấu anh thôi.”
Bà Lan chen vào, giọng nói lớn hơn, “Mẹ không giấu gì hết! Mẹ chỉ là đang… đang dạy con dâu cách sắp xếp nhà cửa cho gọn gàng!”
Việt nhíu mày: “Dạy cách sắp xếp nhà cửa mà phải nắm cổ tay, kéo vào góc tường, căng thẳng như thể đang làm việc lớn à mẹ?”
Bà Lan lúng túng, gỡ mắt kính ra lau, “Thì… thì mẹ muốn dạy riêng, mẹ sợ con đàn ông không biết mà chen vào thôi!”
Việt nhìn Mai với ánh mắt “Em nói sự thật đi”.
Mai tiến lên, nắm lấy tay Việt, kéo anh ra xa mẹ một chút.
“Anh Việt, thật ra… cái phong bì mẹ nhét vào lưng em lúc nãy… là tiền của mẹ dành dụm để tặng cho hai đứa mình đấy.”
Việt sững sờ: “Tiền gì cơ?”
“Tiền tiết kiệm của mẹ… để tụi mình mua chiếc xe máy mới, hoặc sửa lại cái mái nhà bị dột ấy.” Mai giải thích, “Mẹ biết anh là người sĩ diện. Anh luôn muốn tự mình làm mọi thứ, tự mình kiếm tiền để lo cho gia đình, không muốn mẹ phải lo lắng. Mẹ sợ nếu đưa trực tiếp, hoặc nói ra, anh sẽ kiên quyết từ chối. Anh sẽ nói: ‘Tiền của mẹ, mẹ phải giữ lấy mà dưỡng già, con lo được!’”
Việt nghe xong, lòng anh bỗng nhói lên. Sự giận dữ ban nãy tan biến, chỉ còn lại sự ấm áp đến nghẹn ngào.
Mai tiếp tục: “Em và mẹ đã thống nhất với nhau từ mấy ngày trước. Mẹ nói, mẹ sẽ tìm cách đưa cho em, để em lén bỏ vào sổ tiết kiệm chung của hai đứa. Hôm nay anh đi làm về sớm đột xuất, mọi chuyện vỡ lở. Mẹ sợ anh trông thấy, nên mới kéo em vào góc tối, làm động tác y như đang cãi nhau hay làm gì đó mờ ám, chỉ để có cơ hội nhét phong bì vào người em mà anh không kịp phản ứng.”
Việt quay lại nhìn mẹ, bà Lan lúc này đã thôi giả vờ nghiêm khắc, khuôn mặt bà trở nên hiền từ, ánh mắt có chút bối rối.
“Con… con đừng nghĩ ngợi gì hết.” Bà Lan khẽ nói, “Chỉ là chút tiền lẻ mẹ có được từ tiền lương hưu thôi. Mẹ thấy hai đứa vất vả quá, thấy con Mai nó cứ bảo xe máy mình cũ rồi, đi mưa dễ bị hỏng. Mẹ thấy thương… Mẹ… mẹ chỉ muốn góp chút công sức thôi, coi như… coi như mẹ tặng quà cho hai đứa, chứ không phải cho con mượn đâu mà con ngại!”
Bà Lan nói đến đây, giọng bà run run. Bà sợ Việt sẽ giận vì bà đã hành động lén lút, hoặc tệ hơn, sợ Việt sẽ trả lại tiền.
Việt tiến lại gần, ôm chầm lấy mẹ. Đây là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm, anh ôm mẹ mình chặt đến thế.
“Mẹ ơi… Con xin lỗi…” Việt khẽ nói, giọng anh nghẹn lại. “Con xin lỗi vì đã lớn tiếng với mẹ. Con đã nghĩ… đã nghĩ linh tinh.”
Bà Lan vỗ nhẹ vào lưng con trai, miệng nở nụ cười hiền hậu, nhưng đôi mắt đã ướt đẫm.
“Khờ quá! Mẹ làm gì con dâu mẹ mà con phải lo! Tụi nó thương nhau, hợp nhau thế kia mà! Mẹ… mẹ chỉ là muốn cho con trai mẹ một sự giúp đỡ mà không làm tổn thương lòng tự trọng của con thôi. Con là đàn ông mà, mẹ hiểu.”
Việt buông mẹ ra, anh nhìn sang Mai. Cô mỉm cười, nụ cười nhẹ nhõm và đầy yêu thương.
“Em xin lỗi vì đã không nói với anh, nhưng đây là cách duy nhất để thuyết phục được mẹ đấy, anh à,” Mai nói, lấy chiếc phong bì dày cộp màu đỏ từ sau lưng ra. “Mẹ dặn đây là ‘Bí mật của hai người phụ nữ’. Hôm nay bí mật bị vỡ rồi.”
Việt cầm lấy chiếc phong bì, cảm nhận sự dày dặn, ấm nóng của những đồng tiền được mẹ anh chắt chiu, gìn giữ, đổi bằng sự lo toan và tình yêu thương vô bờ bến. Anh mở phong bì, bên trong không chỉ có tiền, mà còn có một tờ giấy nhỏ, viết bằng nét chữ của mẹ:
“Của ít lòng nhiều. Hai con cứ nhận. Cha mẹ già rồi, không cần nhiều. Chỉ cần nhìn thấy hai con vui vẻ, hạnh phúc là được. Đừng suy nghĩ, nha con!”
Việt đưa tay lên dụi mắt. Cơn mưa ngoài kia vẫn rơi rào rào, nhưng trong căn nhà nhỏ, ánh sáng của tình thân và sự thấu hiểu đã xua tan mọi bóng tối. Anh hiểu rằng, sự nghiêm khắc, sự giằng co căng thẳng ở góc tường không phải là mâu thuẫn, mà là sự cố gắng tuyệt đối của người mẹ để bảo vệ một hành động yêu thương thầm lặng, tránh đi cái sĩ diện của người con trai.
Anh nhìn Mai, rồi nhìn mẹ. Anh thấy mình thật may mắn khi có hai người phụ nữ tuyệt vời như thế trong đời.
“Cảm ơn mẹ. Con nhận. Con sẽ dùng số tiền này, cộng thêm tiền con có, để mua cho mẹ một chiếc máy massage chân thật tốt.” Việt nói, vừa cười vừa khóc.
Bà Lan cười vang: “Đứa con này! Cứ hay làm mẹ vui!”
Việt đặt chiếc phong bì cẩn thận lên bàn thờ, rồi quay sang ôm cả mẹ và vợ vào lòng.
Bên ngoài, mưa đã ngớt. Ánh nắng yếu ớt của buổi chiều muộn bắt đầu len lỏi qua ô cửa sổ, phủ lên ba người một màu vàng ấm áp. Tiếng mưa rơi đã được thay thế bằng tiếng cười và sự dịu dàng.
Việt hít một hơi thật sâu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và tràn đầy.
“Mai ơi,” Việt gọi, “Em pha giúp anh ấm trà sen nhé. Mẹ, mẹ ngồi đây, con kể cho mẹ nghe về cuộc họp bị hoãn hồi chiều.”
Hai người phụ nữ nhìn nhau, mỉm cười. Bí mật góc nhà đã được giải mã, để lại đằng sau chỉ còn là tình yêu thương và sự thấu hiểu vô bờ bến của người mẹ Việt Nam.