×
×

Bố chồng tôi nằm li/ệt gi/ường đã lâu, cũng từng ấy thời gian mọi chuyện ăn uống si/nh ho/ạt đều phụ thuộc vào cô giúp việc

Tôi về làm dâu nhà họ Trần đã ba năm. Từ ngày bố chồng bị tai nạn ngã gãy cột sống, nằm liệt giường, không khí trong nhà nặng nề như phủ một lớp bụi buồn. Chồng tôi đi công tác xa, tôi ở nhà trông con nhỏ, còn việc chăm sóc bố thì giao cho một cô giúp việc tên là Hạnh – người phụ nữ trung niên gầy gò, ít nói, có phần lầm lì.

Ngày cô đến, tôi không để ý nhiều. Nhưng dần dần, trong lòng tôi bắt đầu có một thứ cảm giác khó tả — như một nỗi bất an mơ hồ mà chính tôi cũng xấu hổ khi nghĩ đến.

Mỗi lần cô Hạnh tắm rửa cho bố chồng, cô đều khóa cửa kín mít, không cho ai vào. Cửa phòng đóng lại, bên trong vang lên tiếng nước chảy, tiếng ông cụ thở dốc, đôi khi là những tiếng rên rỉ yếu ớt. Tôi đã vài lần gõ cửa, cô chỉ nói vọng ra:

“Chị cứ để em lo, trong này bừa bộn lắm.”

Cách cô nói vẫn nhỏ nhẹ, nhưng càng nghe tôi càng thấy… có gì đó sai sai.


Ban đầu, tôi tự nhủ mình đa nghi. Nhưng rồi, những chi tiết nhỏ bắt đầu chồng chất:

Cô Hạnh thường giặt riêng đồ cho bố chồng, treo kín ở phía sau nhà, nơi chẳng ai nhìn thấy. Có lần tôi thấy cô lén lấy tiền từ tủ thuốc của chồng, rồi đi đâu đó trong buổi chiều muộn. Khi hỏi, cô chỉ nói “mua thuốc mỡ cho ông”, nhưng không đưa hóa đơn.

Tôi kể lại với chồng, anh chỉ ậm ừ:

“Em đừng nghĩ nhiều. Cô ấy chăm bố chu đáo là tốt rồi.”

Chu đáo ư? Chu đáo đến mức tắm rửa phải khóa cửa mỗi ngày?

Một lần, tôi đi ngang qua phòng, nghe loáng thoáng tiếng ông cụ:

“Đừng đi, ở lại với cha một lát…”

Rồi tiếng cô Hạnh nức nở:

“Con… con không dám.”

Tôi chết sững. Con? Cô ta vừa gọi mình là “con”?

Trong đầu tôi dấy lên một cơn sóng ghen, giận dữ và cả khinh miệt. Tôi thấy ghê tởm. Một người giúp việc dám vượt quá giới hạn như vậy với người nhà tôi sao?


Ngày hôm đó, tôi quyết định quay lại bất ngờ.

Khoảng gần trưa, tôi nói sẽ ra chợ mua đồ, nhưng thật ra chỉ đi vòng quanh rồi trở về sớm. Khi tôi bước vào nhà, tiếng nước trong phòng tắm vẫn vang đều. Cửa khóa. Tôi đứng ngoài, tim đập thình thịch, rồi dồn hết can đảm đẩy mạnh cánh cửa.

Nó bật mở với tiếng “rắc” khô khốc.

Cảnh tượng bên trong khiến tôi đứng chết lặng.

Cô Hạnh đang quỳ bên bồn nước, khóc nấc lên như một đứa trẻ. Ông cụ nằm nửa người trên giường, gầy rộc, trên da là những vết loét tím tái, rớm máu. Cô Hạnh vừa khóc vừa nhẹ nhàng rửa từng vết thương bằng tay, dùng khăn ấm lau, rồi bôi thuốc mỡ bằng động tác chậm rãi đến run rẩy.

Không có gì dâm ô, không có gì đáng hổ thẹn – chỉ là một người phụ nữ đang chăm sóc người cha sắp chết bằng tất cả tình thương.

Tôi chưa kịp nói, thì cô khẽ cất tiếng – giọng nghẹn ngào:

“Bố… đừng trách con… Con về muộn… Con không dám nói là con sợ người ta đuổi con đi…”

Ông cụ khẽ run, giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt mờ đục:

“Cha… đã chờ con ba mươi năm rồi, Hạnh ơi…”

Tôi ngã quỵ xuống, hai tay run rẩy.


Chiều hôm đó, khi tôi tỉnh lại, cô Hạnh đã ngồi bên, mắt sưng mọng. Tôi hỏi trong nước mắt:

“Chuyện này… là sao?”

Cô nhìn xuống, bàn tay run nhẹ.

“Tôi… là con gái ông cụ. Năm đó chiến tranh, mẹ tôi bị lạc, tôi bị gửi đi trại trẻ mồ côi. Sau này, nghe người ta đồn ông Trần còn sống, tôi tìm về nhưng không dám nhận. Tôi sợ ông xấu hổ, sợ gia đình ông không chấp nhận đứa con rơi như tôi. Thế là… tôi xin làm giúp việc, chỉ để được ở gần, được chăm cho ông ngày cuối đời.”

Giọng cô khàn đi, từng chữ nghẹn như cắt:

“Tôi biết chị nghi ngờ… Tôi không trách. Tôi chỉ sợ ông đi mà chưa được gọi tôi một tiếng con…”

Tôi bật khóc, quỳ xuống, nắm tay cô:

“Tôi sai rồi… tôi xin lỗi.”

Cô lắc đầu, nước mắt rơi trên gương mặt gầy hốc hác:

“Không ai sai cả, chỉ là… đời không cho người ta được nói thật sớm hơn.”


Nhưng đời chưa kịp cho họ một cái kết trọn vẹn.

Hai ngày sau, ông cụ trở bệnh nặng. Đêm đó, cô Hạnh thức trắng, ngồi bên giường nắm tay cha. Khi tôi bước vào, ông đang thở rất yếu.
Cô khẽ áp trán mình vào tay ông, thì thầm:

“Bố, nếu có kiếp sau… con xin được ở bên người sớm hơn.”

Ông cụ mỉm cười yếu ớt, gật đầu – rồi ra đi trong tiếng thở dài.


Sau tang lễ, tôi dọn lại phòng cho sạch, thì phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ giấu trong ngăn tủ. Bên trong là tấm ảnh cũ chụp ông cụ bế một bé gái chừng bốn tuổi, phía sau ghi dòng chữ nguệch ngoạc:

“Hạnh – món quà cuối cùng của cha.”

Cạnh tấm ảnh là một lá thư cô Hạnh để lại, có lẽ viết từ trước:

“Nếu một ngày tôi không còn ở đây, xin chị đừng ghét tôi. Tôi chỉ mong được làm con ông, dù chỉ một lần. Tôi không cần di sản, không cần danh phận. Tôi chỉ muốn cha tôi được yên lòng. Cảm ơn chị đã cho tôi cơ hội được ở gần ông, dù chỉ là một người giúp việc vô danh.”

Dưới thư, có một dòng chữ run rẩy, viết bằng tay ông cụ:

“Cha xin lỗi vì đã để con chịu khổ. Nếu ai đọc được, xin hãy nói cho con biết: cha yêu con.”


Một tuần sau, cô Hạnh qua đời trong giấc ngủ, sau nhiều năm mang bệnh. Không ai biết rõ cô bệnh gì — chỉ biết trước khi mất, cô vẫn nắm chặt chiếc khăn tay cũ, có thêu dòng chữ: “Cho cha.”

Tôi lo hậu sự cho cô, đặt di ảnh cô bên cạnh ông cụ, trong góc bàn thờ nhỏ. Ai đó hỏi:

“Cô giúp việc đó là ai mà chị thương thế?”

Tôi chỉ khẽ đáp:

“Là con gái của cha tôi.”


Từ ngày đó, mỗi khi đi ngang qua căn phòng cũ, tôi vẫn thấy hình như có tiếng nước chảy khe khẽ, tiếng người phụ nữ gọi khẽ “bố ơi”, và tiếng ông cụ đáp lại, hiền hòa như trong mơ.

Cánh cửa phòng ấy, sau khi cô Hạnh mất, tôi khóa lại mãi mãi — không phải vì nghi ngờ, mà vì bên trong là một thứ tình thân thiêng liêng đến mức con người không đủ lời để chạm vào.


🕯️ Thông điệp cuối:

Có những cánh cửa khi ta mở ra bằng nghi ngờ, chỉ thấy hối hận.
Có những con người ta từng khinh rẻ, lại đang sống bằng tình thương trong sáng nhất.
Và có những tình thân không cần danh phận – chỉ cần một lần được gọi đúng tên nhau, cũng đủ để người chết được yên, người sống được tha thứ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News