CUỘC GỌI LÚC 3 GIỜ SÁNG
Ngoài kia, cơn mưa cuối đông rả rích như một khúc ru buồn. Căn phòng nhỏ chỉ có ánh đèn vàng leo lét hắt lên tấm hình cũ – ảnh thằng Lâm trong bộ quân phục công an, nụ cười rạng rỡ mà ngày nào bà Hòa cũng lau sạch bụi.
Đã hai tháng nó chưa về. Cứ mỗi lần nhớ con, bà lại mở Zalo, nhìn ảnh đại diện của nó, rồi tắt đi. Đứa con trai duy nhất, sau khi chồng mất sớm, bà dành cả đời nuôi nó lớn. Bây giờ nó làm ở thành phố, ca đêm, bà chẳng dám gọi vì sợ con mệt.
Đêm ấy, gần ba giờ sáng, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Bà giật mình, tim đập thình thịch.
“Lâm hả con? Sao gọi giờ này?”
Giọng nó bên kia vang lên nhỏ nhẹ, có chút khàn khàn:
“Dạ, con đây. Mẹ… ăn cơm chưa?”
Bà bật cười:
“Trời đất, con khùng hả, nửa đêm ai ăn cơm. Con trực đêm à? Mưa lạnh, nhớ mặc áo ấm, nghe chưa.”
“Dạ… con biết. Mẹ đừng lo cho con nhiều. Con chỉ muốn… nghe giọng mẹ một chút thôi.”
Giọng nó run run, nghèn nghẹn, như thể đang cố kìm nước mắt.
Bà Hòa thấy tim mình nhói lạ.
“Con sao vậy? Có chuyện gì không?”
“Không có gì đâu, mẹ ạ. Mẹ nhớ giữ sức khỏe nhé… Con thương mẹ nhiều lắm.”
Bà chưa kịp đáp, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng nhiễu, rồi tít… tít…
Bà đặt điện thoại xuống, mỉm cười nhẹ.
“Tội nghiệp, chắc trực ca khuya, nhớ mẹ đây mà…”
Bà khẽ nhắm mắt, lòng thấy ấm áp trong cái lạnh mùa mưa.
Năm phút sau, điện thoại lại reo. Lần này là số lạ.
“Alo, xin hỏi… bà có phải là mẹ của đồng chí Lâm – Đội CSGT Quận 3 không ạ?”
“Dạ, tôi là mẹ nó. Có chuyện gì không chú?”
Giọng người đàn ông bên kia trầm lại:
“Chúng tôi rất tiếc… Con trai bà gặp tai nạn trong lúc làm nhiệm vụ… Anh ấy mất lúc 2 giờ 50 sáng.”
Cả căn phòng chao đảo. Bà Hòa nghe tiếng mưa rơi loạn xạ ngoài hiên, rồi mọi thứ tối sầm lại. Chiếc điện thoại rơi xuống nền, vỡ tan.
Tang lễ diễn ra đơn giản. Lâm được truy tặng bằng khen vì đã hi sinh khi truy đuổi xe phạm luật. Người ta nói, lúc xe tải mất lái, nó vẫn cố né đám học sinh đi ngang qua.
Bà Hòa chẳng nói gì. Bà chỉ ngồi lặng trước di ảnh con trai, đôi mắt ráo hoảnh, như thể nước mắt đã cạn từ kiếp nào.
Khi công an giao lại tư trang của Lâm, bà run run mở túi.
Điện thoại của nó bị nứt màn hình, còn lưu cuộc gọi cuối cùng: “Đang gọi… Mẹ – 2:49 AM.”
Bà chết lặng.
“Sao… lại là 2 giờ 49?”
Giờ đó… con bà đã mất rồi. Nhưng bà nghe tiếng nó gọi vào đúng 3 giờ. Rõ ràng giọng nó còn ấm, còn run run như sợ bà buồn.
“Lẽ nào… con về chào mẹ lần cuối?”
Những đêm sau đó, bà không dám tắt điện thoại. Bất cứ âm thanh nhỏ nào vang lên, bà đều giật mình. Bà vẫn để điện thoại của con trên bàn, sạc pin đầy, thi thoảng mở ra, nhìn chằm chằm dòng chữ “Cuộc gọi nhỡ – 3:00 AM” mà run rẩy.
Người trong xóm bảo bà dạo này khác lắm: hay ngồi trước hiên, lẩm bẩm nói chuyện một mình. Có người hỏi, bà chỉ cười hiền:
“Tui nói chuyện với thằng Lâm, nó hay về thăm tui lắm.”
Một đêm mưa nữa. Gió tạt lạnh buốt.
Bà Hòa đang nhóm lửa nấu ấm nước thì điện thoại của con trai trên bàn bỗng sáng lên.
“Cuộc gọi đến – Lâm”
Bà sững sờ. Tim bà đập loạn. Tay run bần bật, bà nhấc máy:
“Lâm… con đó hả? Con về thật hả con?”
Bên kia, chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng gió thổi qua loa. Không một lời đáp.
Rồi máy tự tắt.
Bà ngồi thụp xuống, ôm ngực, bật khóc như đứa trẻ.
“Mẹ ăn cơm rồi… Con đừng lo nữa, con ơi…”
Sáng hôm sau, người ta phát hiện bà ngồi tựa bên bàn, hai mắt nhắm hờ, khuôn mặt an yên. Điện thoại vẫn mở, màn hình hiển thị cuộc gọi chưa kết thúc — thời lượng 00:05:00, đúng bằng thời gian đêm đầu tiên Lâm gọi về.
Trên bàn, tấm hình hai mẹ con được đặt ngay ngắn, bên cạnh bát cơm còn nóng và đôi đũa chưa kịp gắp.
Khi đội công an đến dọn dẹp, một anh trẻ cúi xuống nhìn chiếc điện thoại cũ của bà. Trong danh bạ, chỉ có đúng một số:
“Con trai – 3:00 AM.”
Anh nhìn lên, khẽ nói:
“Chắc bác ấy gặp lại con mình rồi…”
Bên ngoài, mưa đã tạnh. Ánh nắng yếu ớt rọi qua ô cửa, phản chiếu lên bức ảnh người mẹ cười hiền cùng đứa con trong bộ quân phục.
THÔNG ĐIỆP
Có những lời yêu thương đến từ bên kia ranh giới.
Có những cuộc gọi không cần tín hiệu, chỉ cần một trái tim vẫn còn nhớ.
Và đôi khi, điều an ủi lớn nhất của người ở lại –
là tin rằng người đã khuất vẫn chưa từng rời đi.