×
×

Anh gắt: — Mẹ là mẹ anh! Lấy chút đồ ăn thì có sao đâu! Sao em tính toán thế?

Tôi lấy chồng được ba năm. Nhà tôi cách nhà mẹ chồng chỉ bốn con phố — đủ gần để bà “ghé thăm” bất cứ lúc nào, mà cũng đủ xa để tôi chẳng thể viện cớ bận bịu.
Bà là người phụ nữ cứng rắn, tiết kiệm đến mức… quá đà.
Bà luôn miệng nói:

“Tiết kiệm là đức tính tốt, con ạ. Thời bọn mẹ nghèo đói, miếng ăn phải dành dụm từng chút.”

Tôi hiểu, và thật lòng tôn trọng. Nhưng có những chuyện, vượt quá giới hạn.


Cứ mỗi tuần, mẹ chồng tôi ghé nhà bốn lần.
Lần nào bà cũng mở tủ lạnh, lôi hết đồ ra “kiểm tra”:
– “Sữa này gần hết hạn rồi à? Để mẹ mang về làm bánh cho cháu!”
– “Thịt này đông đá lâu rồi, để mẹ hầm cho khỏi phí.”
– “Trứng này nhiều quá, con ăn không hết đâu, để mẹ mang qua!”

Và thế là… tủ lạnh nhà tôi trống trơn.

Ban đầu, tôi còn nghĩ “thôi kệ, mẹ lấy về cũng cho cháu, có gì đâu”.
Nhưng càng ngày, bà càng quá đáng.
Cứ mỗi lần bà đến, tôi lại phải đi chợ lại từ đầu.
Nhiều hôm tan làm về muộn, mở tủ chẳng còn gì nấu.

Một lần, tôi mua ít cá hồi để cuối tuần làm món đặc biệt cho chồng. Sáng hôm sau bà ghé, chiều tôi về — cá biến mất.
Tôi hỏi chồng, anh thản nhiên đáp:
— Mẹ mang về rồi, em đừng trách. Cá ngon thế, mẹ ăn cũng tốt mà.

Tôi bực đến run người, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
— Anh à, mẹ cứ lấy đồ vậy thì em biết xoay sao?
Anh gắt:
— Mẹ là mẹ anh! Lấy chút đồ ăn thì có sao đâu! Sao em tính toán thế?

Câu nói đó, như dao đâm vào lòng tôi.
Không phải vì đồ ăn, mà vì chồng tôi coi tôi chẳng khác gì người ngoài.


Tối đó, tôi nằm nghĩ suốt.
Càng nghĩ càng thấy ấm ức.
Nhưng thay vì cãi vã, tôi chọn cách khác.

Hôm sau, tôi đi chợ, mua đầy đồ như mọi khi — rau, thịt, hoa quả, và… một túi máu nhân tạo loại dùng cho y học mô phỏng, bạn tôi làm bên y dược giúp kiếm cho.
Túi máu đó thật đến 90%, màu đậm, hơi đặc, nhìn qua chẳng ai dám chạm.

Tôi cho tất cả đồ ăn vào tủ, rồi khéo léo đặt túi máu trong hộp nhựa trong suốt, dán nhãn:

“Mẫu sinh học – không mở.”


Chiều hôm sau, mẹ chồng lại sang.
Tôi giả vờ đang tắm, nghe tiếng bà mở tủ lạnh “lạch cạch”, lòng khẽ cười.

Chưa đầy một phút sau —
“ỐI GIỜI ƠI!”

Tiếng hét thất thanh vang lên, tiếp theo là tiếng “rầm” của hộp nhựa rơi xuống sàn.
Tôi chạy ra, giả vờ hốt hoảng:
— Mẹ! Có chuyện gì thế ạ?

Bà mặt trắng bệch, tay run run chỉ vào tủ lạnh:
— Cái… cái đó là cái gì?! Sao lại có túi máu trong nhà?!
Tôi vội mở hộp ra, “giải thích”:
— À, cái đó là mẫu máu giả, công ty em đang nghiên cứu sản phẩm y tế mới, em mang về thử nghiệm. Em quên dặn mẹ, chắc mẹ tưởng là đồ ăn?

Bà nuốt nước bọt, mặt tái dại:
— Mẹ… mẹ cứ tưởng… thịt bò ngâm rượu, mẹ tính mang về nấu cháo…

Tôi cười nhẹ:
— Thế thì may quá, chứ nếu mẹ nấu thật chắc… nhà ta được lên tivi mất.

Bà đứng im, không nói được gì.
Từ hôm đó, bà không bao giờ dám tự tiện mở tủ lạnh nữa.


Dĩ nhiên, chồng tôi sau đó biết chuyện.
Anh gắt:
— Em làm thế chẳng khác nào dọa mẹ!
Tôi đáp:
— Em chỉ bảo vệ căn bếp của mình thôi. Anh thử đặt mình vào vị trí em mà xem, sống trong nhà mà không dám giữ nổi hộp sữa cho con.

Anh im lặng.
Lần đầu tiên, tôi thấy trong mắt anh có chút ngượng.
Tối đó, anh nói nhỏ:
— Anh xin lỗi. Từ mai, mẹ có sang thì để anh nói chuyện.

Tôi gật đầu. Không thắng bằng lời, mà thắng bằng sự khéo léo.


Từ hôm đó, mẹ chồng vẫn ghé, nhưng không còn mở tủ lạnh.
Bà chỉ ngồi chơi với cháu, uống trà, thỉnh thoảng kể chuyện cũ.
Có lần, bà cười gượng bảo tôi:
— Cái tủ lạnh nhà con giờ mẹ sợ lắm, chẳng dám đụng vào. Thôi, cứ để con quản lý, mẹ già rồi, chỉ thích ăn đồ con nấu thôi.

Tôi cười đáp:
— Mẹ cứ yên tâm, con lúc nào cũng nấu phần riêng cho mẹ. Nhưng tủ lạnh ấy, mẹ để con giữ nhé – vì đó là phần của con, của cháu, và của chính căn bếp này.

Bà nhìn tôi, ánh mắt dịu đi.
Tôi biết, đôi khi sự khéo léo của người phụ nữ không nằm ở cách nhẫn nhịn mãi, mà là ở lúc biết dừng – đủ thông minh để khiến người khác hiểu giới hạn, mà không cần lời to tiếng.


Một thời gian sau, bà kể với họ hàng:
— Con dâu tôi giỏi lắm. Nó dạy tôi một bài học mà không cần cãi. Giờ tôi sang nhà nó, chỉ dám ngồi ghế uống nước, chẳng dám sờ gì nữa.

Mọi người cười, còn tôi chỉ im lặng.
Trong lòng tôi nhẹ như vừa buông được tảng đá.


Kết thúc:
Người mẹ chồng hiểu ra rằng “quan tâm” mà không tôn trọng là sự xâm phạm.
Người con dâu thì học được cách bảo vệ mình bằng sự thông minh, chứ không phải oán hờn.
Còn người chồng – cuối cùng cũng nhận ra, giữa “mẹ là mẹ anh” và “vợ là người cùng anh xây tổ ấm”, anh nên đứng ở đâu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News