×
×

Anh nắm tay vợ thật chặt, bàn tay gầy guộc của hai con người từng bị đời coi thường giờ lại sáng lên trong ánh đèn.

Năm Đinh bốn mươi bảy tuổi, cả làng Tân Lập đều quen miệng gọi anh là “thằng Đinh khổ”. Anh nghèo, nghèo đến nỗi cái áo bông vá chằng vá đụp cũng đã mặc suốt mấy năm. Mẹ anh lại nằm liệt giường, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau bằng vài sào ruộng cằn. Mọi người trong làng ai cũng bảo:
— Đời nó coi như hết, nghèo thế thì lấy đâu ra vợ?

Ấy vậy mà một ngày đầu hè, Đinh dẫn về nhà một người đàn bà tên Loan. Cô ta trẻ hơn anh gần chục tuổi, xinh nhưng ánh mắt hơi buồn. Có người nhận ra Loan từng làm nghề “buôn phấn bán hương” ở chợ huyện, tiếng xấu bay nhanh như gió.

Cả làng xôn xao, người chép miệng, người cười khẩy:
— Hết gái rồi sao đi rước loại đó về làm vợ?
— Chắc ham thân hình, chứ ai đời đi cưới người như thế.

Đinh chỉ im lặng. Anh biết thân phận mình — một gã trung niên nghèo xác, mẹ già nằm một chỗ, có quyền gì đòi hỏi “vợ trong sạch”. Anh chỉ cần một người ở bên chăm sóc mẹ, nấu cho mẹ bát cháo, sưởi ấm căn nhà. Và Loan, giữa bao lời dị nghị, vẫn nắm tay anh:
— Em không sợ người đời nói. Em chỉ sợ người em thương coi em khinh rẻ.

Ngày cưới, không có rạp, không có cỗ, chỉ có cái bàn gỗ cũ đặt giữa sân, mấy mâm cơm đơn giản và vài bông cúc vàng cắm trong chai nước ngọt. Nhưng Loan cười suốt cả buổi, nụ cười rạng rỡ như thể đó là ngày đẹp nhất đời.

Ba năm sau, làng Tân Lập thay da đổi thịt. Ở góc làng, căn nhà nhỏ của Đinh giờ đã thành nơi người ta thường lui tới nhất. Mẹ Đinh dù vẫn yếu, nhưng gương mặt rạng rỡ. Bà kể:
— Nhờ con Loan đấy. Nó chăm tôi như con ruột, không một lời kêu than.

Loan mở một tiệm may nhỏ trước hiên, ban đầu chỉ khâu vá cho hàng xóm, sau này nhận may đồng phục cho trường làng. Ai cũng ngỡ ngàng khi thấy cô làm việc chăm chỉ, sáng đèn tới khuya. Đồng tiền cô kiếm được sạch sẽ, thẳng thắn, chẳng còn chút vết nhơ của quá khứ.

Một năm nọ, trận lũ quét về bất ngờ. Nước ngập, cả làng hoảng loạn. Chính Loan là người đầu tiên xắn quần, cùng Đinh bơi vào nhà cụ Hòa — bà cụ mù không ai thân thích — cõng ra giữa dòng nước dữ. Cả hai suýt chết, nhưng cứu được ba người. Báo huyện về viết bài, nêu tên họ như tấm gương sáng.

Từ hôm ấy, chẳng ai còn dám nói Loan “không ra gì” nữa. Những người từng dè bỉu cô bắt đầu cúi mặt khi gặp trên đường.

Tháng 9 năm sau, cụ Hòa mất. Trước khi nhắm mắt, cụ nắm tay Loan khóc:
— Cô ơi, kiếp này tôi may mắn lắm mới gặp được người tốt như cô.

Tin cụ để lại cho Loan mảnh đất cạnh ruộng lan nhanh. Ai cũng ngỡ ngàng. Một người từng bị khinh rẻ, nay lại được cả làng quý trọng, thương mến.

Ngày làng tổ chức lễ tuyên dương “Người sống đẹp”, tên Loan được xướng lên giữa hội trường. Khi cô bước lên, nhiều người già trong làng — những người từng cười chê, từng xì xào — lặng lẽ đứng dậy, cúi đầu xin lỗi:
— Con ơi, làng sai rồi. Làng nhìn người nông cạn quá.

Đinh ngồi dưới, mắt hoe đỏ. Anh nắm tay vợ thật chặt, bàn tay gầy guộc của hai con người từng bị đời coi thường giờ lại sáng lên trong ánh đèn.

Sau buổi lễ, Đinh nói nhỏ với vợ:
— Hồi ấy anh sợ người ta khinh em.
Loan cười, giọng nhẹ như gió:
— Chỉ cần anh không khinh, thì cả thế gian này có nói gì em cũng chẳng sợ.

Ba năm — không dài nhưng đủ để một người đàn bà từng vùi trong bóng tối bước ra ánh sáng, và đủ để cả làng nhận ra: giá trị của một con người không nằm ở quá khứ, mà ở cách họ sống hôm nay.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News