×
×

Bà cau mày, bước lại gần, nhìn chằm chằm vào đĩa kimbap: “Người Việt thì nấu cơm, nấu cháo mà ăn, bày đặt học đòi”

KIMBAP TRONG THÙNG RÁC

Buổi sáng chủ nhật, bếp nhà tôi thơm lừng mùi cơm trộn mè, rong biển và trứng cuộn. Tôi cẩn thận cuộn từng miếng kimbap nhỏ xíu cho con trai, mấy miếng vừa tay, vừa miệng, trông đẹp mắt như những vòng tròn nhỏ của hạnh phúc.
Thằng bé mới mười tháng tuổi, chưa biết nói, chỉ biết cười toe mỗi khi được ăn thứ gì mới. Tôi đã xem hướng dẫn làm kimbap ăn dặm cả buổi tối hôm qua, chỉ mong sáng nay con thích, ăn ngon miệng.

Tôi đang mải cắt cuộn thì giọng bà nội vang lên đằng sau:
— Cô làm cái gì đấy?

Tôi quay lại, nụ cười vẫn còn trên môi.
— Dạ, con làm kimbap cho bé Bin ăn dặm ạ, con thay cơm nguội cho dễ nuốt hơn.

Bà cau mày, bước lại gần, nhìn chằm chằm vào đĩa kimbap như nhìn thứ gì ghê gớm.
— Cái gì mà kimbap với kim kiếc. Toàn đồ Tây, đồ ngoại. Người Việt thì nấu cơm, nấu cháo mà ăn. Bày đặt học đòi!

Tôi chưa kịp nói gì, bà đã giật lấy cái đĩa, xoay người, thẳng tay đổ hết vào thùng rác. Những cuộn cơm nhỏ rơi lộp bộp, dính đầy rác cà chua thừa và bã trà.
Cổ họng tôi nghẹn lại. Cái cảm giác nhìn công sức của mình bị vứt đi như một trò hề – nó đau hơn cả khi bị mắng.

Tôi cố giữ giọng bình tĩnh:
— Con chỉ muốn đổi món cho bé, cháo ăn hoài con sợ nó ngán…

— Ngán cái gì mà ngán! – bà gắt – Mấy đứa trẻ giờ toàn bệnh tật là tại bọn mẹ không biết nấu nướng tử tế, ăn tạp.

Tôi lặng đi.
Từ phòng bên, chồng tôi vừa ngủ dậy, giọng ngái ngủ:
— Có chuyện gì thế mẹ?

Bà kể lại, không quên thêm mắm muối: “Con dâu anh đấy, nó làm mấy cái món Tây cho cháu ăn. Đã bảo rồi mà không nghe.”
Tôi chờ anh nói một câu công bằng – chỉ một câu thôi. Nhưng anh chỉ khẽ chau mày, nhìn tôi:
— Mẹ nói sao thì nghe vậy đi, em làm ầm lên làm gì. Cái tính hơn thua mãi không chừa à?

Câu nói ấy đâm vào tôi như lưỡi dao nhỏ.
Tôi cười gượng, nhưng nước mắt đã rơi.
Tôi không hơn thua. Tôi chỉ muốn con mình ăn ngon. Nhưng hình như trong ngôi nhà này, tôi không có quyền làm gì khác với điều mẹ chồng nghĩ.

Chiều, tôi ngồi một mình trên ban công, nhìn xuống con ngõ nhỏ đầy nắng. Mấy bà hàng xóm đang ngồi nhặt rau, cười nói rôm rả. Tôi tự hỏi: không biết họ có từng bị đổ thức ăn trước mặt mình như thế chưa?
Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình ngoan ngoãn, yêu chồng, thương con thì sẽ có một gia đình ấm êm. Nhưng “ngoan ngoãn” ở đây nghĩa là gì? Là im lặng, là chịu đựng, là để người khác chà lên lòng tự trọng của mình ư?

Điện thoại rung. Là mẹ ruột gọi.
“Con sao rồi? Hôm qua mẹ thấy con đăng ảnh kimbap cho bé dễ thương lắm.”
Tôi bật khóc. Không hiểu sao, chỉ cần nghe giọng mẹ, nước mắt tôi trào ra.
Mẹ lặng im ở đầu dây bên kia, rồi nói nhỏ:
“Thôi con à, cố gắng một chút. Mẹ chồng khó tính thì chịu. Phụ nữ lấy chồng là phải nhẫn.”

Nhẫn. Một chữ mà tôi đã nghe quá nhiều.
Nhẫn với mẹ chồng, nhẫn với chồng, nhẫn với cả nỗi buồn của chính mình.

Đêm xuống. Cả nhà ngủ. Tôi dậy, mở tủ lạnh, lấy ra phần cơm nguội còn lại. Tôi lại cuộn kimbap – lặng lẽ, như một hành động kháng cự yếu ớt.
Tôi làm chỉ vài cuộn, cắt nhỏ, xếp lên đĩa trắng.
Tôi không định cho ai thấy, chỉ muốn mai con tôi được ăn thứ mình làm, dù chỉ một bữa.

Sáng hôm sau, khi tôi chưa kịp bón cho con, bà nội lại bước ra.
Lần này tôi nhanh tay giấu đĩa ra sau lưng.
Bà nhìn thấy, cau mày:
— Cô lại làm cái đó hả?

Tôi không đáp. Chỉ nói khẽ:
— Con làm cho con ăn, không phải cho bé.

Bà vẫn tức giận, nhưng thôi không nói thêm.
Tôi quay đi, bón cho con từng miếng nhỏ. Thằng bé ăn ngon lành, mắt sáng lên, tay vỗ bồm bộp.
Và lần đầu tiên, tôi thấy mình được an ủi – bằng nụ cười vô tư ấy.

Buổi chiều, chồng về, bảo:
— Mẹ giận, định dọn về quê vài ngày. Em liệu mà khéo miệng xin lỗi, không mẹ đi là anh khổ đấy.

Tôi hỏi:
— Còn em thì sao?
Anh im lặng.
Tôi nhìn vào đôi mắt người đàn ông mình từng yêu – chỉ thấy sự mệt mỏi, lạnh lùng.
Trong lòng tôi chợt dấy lên một khoảng trống mênh mông.

Đêm ấy, tôi thu dọn một túi nhỏ – vài bộ quần áo của con, ít tiền tiết kiệm, và một tấm ảnh cưới.
Tôi để lại một mảnh giấy:

“Em không hơn thua, chỉ muốn được tôn trọng. Khi nào anh hiểu điều đó, hãy gọi cho em.”

Hai ngày sau, điện thoại reo. Là anh.
Giọng run run:
— Mẹ vừa xem video camera trong nhà… thấy em ngồi làm kimbap, rồi khóc một mình. Mẹ bảo… mẹ không biết em buồn đến thế.

Tôi im lặng, nghe tiếng anh thở dài:
— Anh xin lỗi.

Tôi mím môi, mắt cay xè.
Bên cạnh tôi, Bin đang ăn miếng kimbap nhỏ, dính đầy cơm lên má, cười tươi.
Tôi chụp lại bức ảnh ấy, gửi cho anh – không lời nào.

Đôi khi, điều người phụ nữ cần không phải là ai đó bênh vực, mà chỉ là một sự công nhận nhỏ nhoi rằng: cô ấy cũng đang cố gắng, cũng biết yêu thương.
Kimbap – món ăn bị coi là “học đòi” – lại chính là biểu tượng của tình yêu chân thành, của khát vọng nhỏ bé được sống khác đi một chút, vì con, vì hạnh phúc.

Nhưng trong những mái nhà mà im lặng được xem là đức hạnh, đôi khi, tình yêu lại phải gói lại – nhỏ như một cuộn kimbap trong thùng rác.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News