×
×

Bà Kim là một “cơn á;;c mộ::ng” của chung cư Lotus.

Bà Kim là một “cơn ác mộng” của chung cư Lotus.

Mỗi ngày, khoảng 5 giờ sáng, một hình bóng già nua lại lầm lũi xuất hiện. Mái tóc bạc, tấm lưng còng, bà kéo lê một chiếc xe đẩy nhỏ chất đầy những chiếc túi ni lông màu đen, cỡ lớn. Hai mươi ba chiếc, không hơn không kém, được bà thả xuống khu vực tập kết rác. Mùi hôi thối, chua loét bốc lên là bằng chứng không thể chối cãi: Bà Kim đang tích trữ rác.

Ông Hùng, Trưởng Ban quản lý, đau đầu vô cùng. Hàng xóm đã ký đơn kiện.

“Ông xem cái mùi này đi! Không thể sống được!” một cư dân bức xúc. “Chắc chắn bên trong căn hộ 302 là ổ dịch. Phải báo cảnh sát thôi!”

Ngày hôm đó, sau nhiều lần cảnh cáo bất thành, lệnh phá khóa căn hộ 302 được thi hành. Ông Hùng, hai sĩ quan cảnh sát và một vài người dân hiếu kỳ đứng ngoài hành lang.

Cánh cửa bật mở. Mọi người nín thở, chuẩn bị lùi lại vì mùi hôi thối kinh khủng.

Nhưng căn hộ… lại sạch sẽ đến lạ.

Không có núi rác. Không có côn trùng. Chỉ có một chiếc giường cũ, một chiếc bàn đơn, và một chiếc thùng carton lớn đặt trong góc. Mùi hôi thối mà họ ngửi thấy ở hành lang thì có, nhưng nó yếu đi, và có vẻ tỏa ra từ chiếc thùng carton duy nhất đó.

“Rác đâu?” một người thì thầm.

Cảnh sát tiến vào bếp. Chiếc tủ lạnh cũ kỹ, mở ra, hoàn toàn trống rỗng. Không có thức ăn. Không có đồ đạc.

Ông Hùng quay sang bà Kim, người đang đứng lặng thinh, cúi gằm mặt. “Bà Kim, chúng tôi thấy bà vứt 23 túi rác mỗi ngày. Rác đó ở đâu?”

Bà Kim không nói gì, chỉ từ từ bước đến chiếc thùng carton. Bà dùng đôi tay gầy guộc của mình nhấc chiếc thùng lên. Mùi thiu thối lập tức xộc thẳng ra ngoài. Bên trong là rác sinh hoạt thật—vỏ hộp, lõi rau, bã cà phê… Rác của một ngày bình thường, nhưng không đủ 23 túi.

“Bà lấy rác ở đâu?” Cảnh sát hỏi lại, giọng kiên quyết hơn.

“Tôi… tôi lấy ở chợ,” bà Kim khẽ đáp, giọng khản đặc.

“Bà đi nhặt rác về nhà?”

“Không phải nhặt rác,” bà lắc đầu, ánh mắt đỏ hoe ngước lên nhìn mọi người. “Tôi nhặt… nguyên liệu.”

Mọi người nhìn nhau đầy nghi hoặc.

Bà Kim bắt đầu câu chuyện: “Tôi sống bằng lương hưu, không đủ mua thức ăn đầy đủ. Nhưng ban đêm, ở khu chợ kia, họ vứt đi rất nhiều thứ còn ăn được. Rau củ chỉ héo một chút, bánh mì chỉ cứng một chút. Tôi không nỡ.”

Bà kể, mỗi đêm, bà đi gom những thực phẩm “bị bỏ đi” đó. Bà mang về, rửa thật sạch, sơ chế kỹ lưỡng, rồi dùng bếp điện nhỏ để chế biến thành những món ăn đơn giản: cháo loãng, canh rau, cơm độn.

“Mấy tháng đầu, tôi nấu cho tôi ăn. Sau đó… tôi thấy không ăn hết. Và tôi nhớ đến con tôi…”

Bà Kim nghẹn lại. Bà có một người con trai. Anh đã bỏ đi 23 năm trước sau một cuộc cãi vã. Bà Kim giữ nỗi đau đó suốt từng ấy năm.

“Thằng bé thích món ăn mẹ nó nấu. Tôi nghĩ, chắc chắn ngoài kia, có những người đang đói hơn tôi,” bà nói, nước mắt bắt đầu chảy. “Và tôi quyết định, tôi không ăn nữa. Tôi sẽ nấu những món đó cho người khác.”

Bà chỉ vào chiếc thùng rỗng trong bếp. “Đó là rác của tôi. Rác tôi tạo ra khi sơ chế nguyên liệu.”

Và đây là điều không ai ngờ tới:

Cú Twist Bất Ngờ:

“Mỗi đêm, tôi nấu được khoảng 23 suất ăn,” bà Kim tiếp tục. “Chính xác là 23 suất. Tôi chia chúng vào 23 chiếc túi ni lông đen—vì túi đen rẻ nhất, và vì tôi không muốn ai thấy bên trong là thức ăn. Tôi sợ họ thấy tôi già nua, quần áo cũ kỹ mà lại đi phát thức ăn, họ sẽ nghi ngờ, sẽ sợ hãi, không dám nhận.”

“23 chiếc túi rác đó… không phải rác. Đó là 23 phần cơm từ thiện của tôi. Tôi đạp xe đến các con hẻm, đến cổng bệnh viện, đến những nơi có người vô gia cư. Tôi đặt nhẹ nhàng xuống đất rồi đi ngay. Tôi không dám ở lại nhìn.”

“Và tại sao lại là 23?” Ông Hùng hỏi, giọng đã run rẩy.

Bà Kim nở một nụ cười chua chát: “Là 23 suất, vì đó là số năm con tôi bỏ đi. Tôi coi mỗi suất cơm là một nén hương tôi thắp lên để cầu xin con tôi và những mảnh đời bất hạnh ngoài kia được no bụng, được bình an. Tôi muốn chuộc lỗi cho sự bất hạnh của chính tôi.”

Mùi hôi thối mà họ ngửi thấy không phải là mùi rác thối rữa, mà là mùi của thức ăn đã nguội lạnh, mang theo hơi ẩm của những nguyên liệu không còn tươi ngon, nhưng lại được chế biến bằng tất cả lòng nhân ái của một người mẹ cô đơn.

Kết Thúc:

Cả căn phòng im lặng. Không còn sự giận dữ, chỉ còn sự hổ thẹn và lòng xót xa. Họ đã vội vàng phán xét một người phụ nữ bằng những gì họ thấy bên ngoài—những chiếc túi đen bốc mùi—mà không tìm hiểu được sự thật nhân văn ẩn chứa bên trong.

Ông Hùng tiến lại gần bà Kim. Thay vì một lời khiển trách, ông đưa tay nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà.

“Bà Kim,” ông nói khẽ. “Xin lỗi bà. Chúng tôi đã hiểu lầm bà rồi.”

Sau hôm đó, không ai còn gọi căn hộ 302 là “ổ dịch rác” nữa. Thay vào đó, hàng xóm bắt đầu bí mật mang rau củ, gạo, và những món đồ còn tốt đến cho ông Hùng, nhờ ông chuyển đến cho bà Kim.

Và mỗi sáng sớm, dù bà Kim vẫn lầm lũi với những chiếc túi đen đi làm việc thiện, thì bên cạnh bà đã có thêm những “túi rác” mới – những chiếc túi đựng nguyên liệu sạch sẽ từ những người hàng xóm đã học được bài học về sự phán xét và lòng nhân ái.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News