×
×

Bị nhà chồng ng;;hi ngo//ại tì//nh suốt 7 năm vì con không giống bố, ngày nhặt được tấm ảnh trong khe tủ tôi được minh oan nhưng vô tình làm gia đình ta;;n ná;;t 

Bảy năm qua, tôi sống như cái bóng trong chính ngôi nhà của mình. Tôi là Hạnh, 32 tuổi, một người vợ, một người mẹ, nhưng trong mắt nhà chồng, tôi chỉ là “con đàn bà ngoại tình”. Lý do? Con trai tôi, bé Bin, không hề giống bố nó – chồng tôi, Tuấn. Đôi mắt to tròn, mái tóc xoăn nhẹ của Bin hoàn toàn khác với vẻ góc cạnh, tóc thẳng của Tuấn. Từ ngày tôi sinh Bin, mẹ chồng tôi đã xì xào, rồi cả họ hàng bên nội bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Tuấn, dù không nói ra, cũng dần lạnh nhạt. Anh hay đi công tác, để lại tôi với những lời đàm tiếu và nỗi cô đơn đè nặng.

Tôi cố giải thích, thề thốt, thậm chí đòi xét nghiệm ADN, nhưng mẹ chồng tôi gạt đi: “Đừng làm trò, xấu mặt cả dòng họ!” Tuấn cũng chẳng ủng hộ, chỉ bảo: “Em sống sao thì tự biết.” Tôi cắn răng chịu đựng, vì Bin, vì gia đình, và vì tôi tin một ngày sự thật sẽ sáng tỏ.

Sáng hôm ấy, tôi dọn dẹp phòng ngủ của mẹ chồng, một việc tôi hiếm khi làm vì bà luôn cấm cản. Trong lúc lau bụi, tôi vô tình làm rơi chiếc tủ nhỏ cạnh giường. Một tấm ảnh cũ, ố vàng, trượt ra từ khe gỗ. Tôi nhặt lên, tò mò nhìn. Trong ảnh là một người đàn ông trẻ, mắt to, tóc xoăn, nụ cười rạng rỡ. Tim tôi đập thình thịch. Người này… giống Bin như đúc. Phía sau tấm ảnh, một dòng chữ nguệch ngoạc: “Kỷ niệm hè 1985, Tâm.”

Tâm? Tôi chưa từng nghe cái tên này. Nhưng tấm ảnh này, gương mặt này, là bằng chứng minh oan cho tôi. Bin không phải con của một cuộc ngoại tình. Có lẽ, đây là người thân của Tuấn, một người mà cả nhà cố tình giấu đi. Tôi run run cầm tấm ảnh, lòng trào dâng niềm vui xen lẫn tò mò. Tôi phải hỏi rõ.

Tối đó, khi Tuấn về, tôi đặt tấm ảnh lên bàn ăn. “Anh, giải thích đi. Đây là ai?” Tôi cố giữ giọng bình tĩnh. Tuấn nhìn tấm ảnh, mặt tái mét, tay run đến mức làm rơi đôi đũa. Mẹ chồng tôi, đang ngồi cạnh, đứng bật dậy, giật lấy tấm ảnh. “Mày lấy cái này ở đâu?” – bà hét lên, giọng the thé.

“Con tìm thấy trong tủ mẹ. Người này là ai? Sao giống Bin thế?” – tôi hỏi, không rời mắt khỏi Tuấn. Anh cúi đầu, im lặng. Mẹ chồng tôi lắp bắp: “Chỉ… chỉ là người quen cũ. Không liên quan!”

“Không liên quan? Thế sao cả nhà nghi ngờ con bảy năm nay? Nếu đây là người thân, sao không ai nói gì?” – tôi gằn giọng. Cuối cùng, Tuấn ngẩng lên, mắt đỏ hoe. “Hạnh… anh xin lỗi. Người trong ảnh… là anh trai anh.”

“Anh trai?” – tôi sững sờ. Tuấn chưa bao giờ nhắc đến anh trai. Mẹ chồng tôi ngồi phịch xuống ghế, ôm mặt khóc. Sau một hồi im lặng ngột ngạt, Tuấn kể, giọng nghẹn ngào.

Người đàn ông trong ảnh tên Tâm, anh trai lớn của Tuấn. Tâm từng là niềm tự hào của gia đình, thông minh, đẹp trai, nhưng lại dính vào lô đề, cờ bạc. Năm Tâm 25 tuổi, anh ta nợ một khoản tiền lớn, bị chủ nợ truy đuổi. Trong một lần trốn chạy, Tâm gây tai nạn giao thông, làm chết một người. Để bảo vệ con trai, mẹ chồng tôi dùng hết tiền bạc che đậy, nói với mọi người rằng Tâm đã bỏ đi nước ngoài. Nhưng sự thật là Tâm bị bắt, lĩnh án tù chung thân. Gia đình cắt đứt liên lạc, xóa sạch mọi dấu vết về anh ta, kể cả những tấm ảnh.

“Bin giống anh Tâm, vì… vì anh ấy là người trong dòng họ. Anh đã nghi ngờ em, nhưng anh không dám nói ra sự thật. Anh sợ mẹ đau lòng,” Tuấn nói, giọng run rẩy.

Tôi chết lặng. Bảy năm bị sỉ nhục, bị nghi ngờ, hóa ra chỉ vì một bí mật gia đình mà họ chọn che giấu. Tôi được minh oan, nhưng niềm vui chẳng đến. Thay vào đó là sự tức giận. “Anh biết sự thật, nhưng để tôi chịu đựng một mình? Anh là chồng tôi cơ mà!” – tôi hét lên, nước mắt trào ra.

Đêm đó, tôi ôm Bin ngủ, lòng rối bời. Tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng sáng hôm sau, một người đàn ông lạ mặt đến nhà. Ông ta tự xưng là bạn tù cũ của Tâm. “Tâm nhờ tôi gửi cái này,” ông ta nói, đưa cho tôi một lá thư. Trong thư, Tâm viết: “Hạnh, cảm ơn em đã nuôi cháu tôi. Nếu em tìm thấy tấm ảnh, hãy tha thứ cho gia đình. Họ chỉ muốn bảo vệ tôi.”

“Cháu?” – tôi lẩm bẩm. Lá thư tiếp tục: “Bin không phải con của Tuấn. Nó là con tôi. Năm đó, tôi và em… chỉ một lần, trước khi tôi bị bắt.”

Đầu tôi quay cuồng. Bảy năm trước, trong một lần say rượu ở đám cưới bạn, tôi có lờ mờ nhớ một người đàn ông lạ. Nhưng tôi không bao giờ nghĩ đó là Tâm, anh trai Tuấn. Hóa ra, bí mật không chỉ là sự tồn tại của Tâm, mà còn là nguồn gốc của Bin.

Tôi nhìn Tuấn, đang ngồi thẫn thờ ở phòng khách. Anh đã biết sự thật từ lâu, nhưng chọn im lặng để giữ gia đình. Mẹ chồng tôi thì suy sụp, không nói nổi lời nào. Tôi được minh oan, nhưng cái giá là gia đình tan nát. Bin, đứa con tôi yêu thương, hóa ra không phải con của chồng tôi. Và tôi, người vợ chung thủy trong mắt chính mình, lại vô tình mang trong lòng một bí mật kinh hoàng.

Tôi cầm tấm ảnh, xé nó thành từng mảnh. Nhưng những mảnh vỡ ấy không thể xóa đi sự thật. Tôi ôm Bin, nước mắt rơi. Có lẽ, tôi sẽ phải bắt đầu lại, nhưng lần này, tôi không chắc mình còn đủ sức.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News