Căn nhà nhỏ nằm cuối con hẻm cũ là nơi tôi và chồng đã sống suốt hơn ba mươi năm.
Từng viên gạch, từng khung cửa đều do chính tay chồng tôi xây.
Ông mất sớm, chỉ để lại tôi và con gái – Hạnh – là niềm an ủi duy nhất của cuộc đời tôi.
Ngày ông mất, tôi nắm tay con, dặn:
“Sau này, dù giàu hay nghèo, con cũng phải giữ căn nhà này. Đây là nơi cha con để lại linh hồn mình.”
Hạnh gật đầu, nước mắt rơi.
Khi đó, tôi tin con mình hiểu.
Nhưng hóa ra, thời gian có thể làm nhạt đi cả lời thề trước mộ người thân.
Mấy năm sau, Hạnh lên thành phố học, rồi làm việc. Con ít về, mỗi lần về lại than:
— Ở quê buồn chết đi được. Nhà cũ kỹ thế này sao mẹ không bán đi mà mua chung cư cho đỡ khổ?
Tôi chỉ cười hiền:
— Bán thì dễ, nhưng mua lại ký ức của cha con thì khó lắm, con ạ.
Hạnh cười nhạt, không đáp.
Tôi tưởng con chỉ nói miệng, nào ngờ…
Một chiều tháng Bảy oi ả, con về bất ngờ.
Tôi mừng rỡ, chưa kịp nấu gì thì Hạnh nói, giọng gấp gáp:
— Mẹ, con cần nói chuyện.
— Có chuyện gì mà nghiêm trọng thế?
— Con… bán nhà rồi. Ngày mai con đi.
Tôi chết sững.
— Con nói gì?
— Con bán rồi, mẹ à. Nhà này còn đứng tên chung của con, giờ có người trả giá cao, con cần tiền để đầu tư với bạn. Mẹ cứ ở tạm nhà dì Sáu ít hôm, con sẽ gửi tiền phụ cấp hàng tháng.
Tôi nhìn con, không tin nổi những gì vừa nghe.
Tôi hỏi, giọng run:
— Con lấy quyền gì bán nhà của cha con?
— Mẹ đừng nói chuyện cổ hủ nữa. Thời nay ai giữ mãi một căn nhà mục nát đâu. Con phải lo cho tương lai của con!
Tôi ngồi sụp xuống, tay run bần bật.
Chồng tôi, nếu còn sống, chắc tim ông tan nát.
Đêm ấy, Hạnh ngủ say, còn tôi ngồi ở hiên.
Ngọn đèn vàng yếu ớt hắt lên tấm ảnh thờ của chồng.
Tôi thầm nói:
“Ông ơi, tôi bất lực rồi. Con mình đã đổi thay mất rồi.”
Sáng hôm sau, người môi giới đến đo đạc, cười nói rôm rả.
Tôi lặng lẽ thu dọn đồ, mang theo cái túi cũ, vài bộ quần áo.
Khi xe tải chở đồ đến, tôi chỉ nói:
— Tôi đi thăm người quen vài hôm. Khi nào con muốn về, nhớ ghé nghĩa trang, nói với cha một tiếng.
Hạnh gật đầu, chẳng để tâm.
Con bước ra khỏi nhà, môi vẫn son, mắt vẫn sáng.
Còn tôi – quay lưng lại căn nhà, nước mắt lăn dài.
Ba tháng sau, Hạnh lên thành phố.
Cô lao vào những cuộc vui, tiệc tùng, dự án đầu tư.
Nhưng đời đâu dễ. Chỉ sau nửa năm, công ty của bạn cô phá sản, tiền vốn bay theo gió.
Cô mất việc, mất cả người yêu, nợ nần chồng chất.
Một chiều mưa, cô ngồi trong căn phòng trọ, điện thoại đổ chuông.
Là ông Tư – người hàng xóm cũ gọi.
Giọng ông run run:
— Hạnh hả con? Mẹ con… mất rồi.
Điện thoại rơi khỏi tay cô.
Thế giới quanh Hạnh như sụp xuống.
Cô tức tốc bắt xe về quê.
Căn nhà – giờ đã bị phá để xây biệt thự – chỉ còn lại bức tường cuối cùng và một góc sân cũ chưa dỡ.
Người hàng xóm dẫn cô ra nghĩa trang.
Trên mộ mẹ, cắm một bó hoa héo.
Hạnh quỳ sụp, khóc nghẹn:
— Mẹ ơi, con sai rồi… con sai thật rồi…
Ông Tư thở dài, đưa cho cô một phong bì cũ, góc giấy đã ố vàng.
— Mẹ con nhờ tôi giữ cái này. Bảo khi nào con về, hãy mở ra.
Bên trong là một bức thư tay, và một cuốn sổ đỏ.
Bức thư ghi:
“Hạnh à,
Mẹ biết rồi con sẽ bán nhà. Mẹ không trách con. Thanh xuân của con là để đi tìm hạnh phúc, còn mẹ – mẹ đã ở lại quá lâu trong ký ức cũ.
Nhưng con à, con đâu biết một điều: căn nhà này, từ khi cha con mất, mẹ đã bán cho ông Tư rồi. Ông ấy hứa để mẹ ở nhờ đến cuối đời, và chờ khi con đủ trưởng thành mới giao lại sổ đỏ cho con.
Giờ mẹ đi, ông ấy sẽ giao lại căn nhà cho con. Không phải để con ở, mà để con hiểu — có những thứ giữ được không phải vì tiền, mà vì tình.
Con hãy sống tử tế. Đó mới là tài sản thật của cha mẹ để lại.
Thương con,
Mẹ.”
Hạnh òa khóc nức nở.
Cô chưa từng nghĩ mẹ mình đã biết tất cả, lại còn âm thầm lo cho cô đến tận hơi thở cuối cùng.
Cô nhìn cuốn sổ đỏ — tên người chủ mới được gạch đi, thay bằng hàng chữ nguệch ngoạc của mẹ:
“Ngôi nhà này thuộc về con – nếu con biết quay về.”
Hạnh ở lại quê suốt mấy tháng.
Cô thuê người dựng lại căn nhà cũ, không sang trọng, chỉ đơn sơ, có bậc thềm thấp, cửa gỗ sơn lại màu nâu nhạt như xưa.
Trong gian giữa, cô đặt di ảnh mẹ cha, thắp nén nhang, khẽ nói:
— Con đã quay về rồi, mẹ à.
— Con sẽ không chạy theo xa hoa nữa, con sẽ làm lại… ở chính nơi cha mẹ từng gọi là nhà.
Từ hôm đó, cô xin làm giáo viên mầm non trong xã, sống giản dị, trồng hoa quanh sân.
Mỗi sáng, cô ra hiên, ngồi nhìn giàn thiên lý cha trồng năm xưa đang nở, mùi hương lan nhẹ.
Cô mỉm cười, nước mắt rơi mà lòng lại bình yên.
Kết thúc:
Người con gái từng đánh đổi tình thân lấy tiền, cuối cùng hiểu rằng căn nhà không chỉ là nơi trú ngụ – mà là nơi trái tim được tha thứ.
Người mẹ mất đi, nhưng để lại cho con bài học lớn nhất đời:
“Không phải tài sản, mà là tình thương – thứ duy nhất không thể bán.”
 
								 
								 
								 
								