×
×

Chăm mẹ chồng 8 năm, ngày bà qua đ/ời tô/i không có tên trong di chúc, cũng chẳng được chia 1 đồng nào, nhà chồng vì thế mà không để tôi vào mắt

Tôi lấy anh – con trai út trong một gia đình khá giả ở Hà Nội. Ngày cưới, ai cũng bảo tôi tốt phước, vì chồng hiền, mẹ chồng lại nề nếp, có học. Nhưng chỉ có tôi mới hiểu, từ khi bước chân vào căn nhà ấy, tôi đã sống trong một thế giới đầy quy tắc và sự xét nét.

Sau cưới chưa lâu, bố chồng mất, mẹ chồng tôi bắt đầu yếu dần. Anh đi làm xa, mọi việc trong nhà – từ cơm nước, thuốc thang, tắm rửa cho bà – đều một tay tôi lo. Có lúc nửa đêm, bà trở mình đau nhức, gọi một tiếng “Lan ơi!”, tôi bật dậy như cái máy.

Tám năm trôi qua, tôi gần như quên mất mình từng có ước mơ riêng. Bạn bè lập công ty, mở tiệm, còn tôi, chỉ quanh quẩn với nồi cháo, bô thuốc, và những đêm thức trắng. Nhưng tôi không than trách. Tôi vẫn nghĩ, ở hiền thì sẽ gặp lành.

Ngày bà mất, tôi quỵ bên giường, nước mắt chảy mãi không ngừng. Tôi lo tang lễ, tiếp khách, dọn dẹp mọi thứ trong nhà. Khi luật sư đọc di chúc, lòng tôi bỗng lạnh buốt.

Bà chia toàn bộ tài sản – căn nhà mặt phố, sổ tiết kiệm, mảnh đất ngoại ô – cho hai người con trai. Không có lấy một dòng nhắc đến tôi. Không một lời cảm ơn cho 8 năm tận tụy, hi sinh.

Tôi đứng lặng giữa phòng khách, tiếng người bàn tán như những nhát dao cắt vào lòng:
– Ừ, dâu chỉ là người ngoài thôi, có gì đâu mà đòi hỏi…

Đêm đó, tôi thu dọn đồ đạc, định rời đi. Khi mở tủ lấy áo khoác, tôi tình cờ thấy một phong bì cũ nằm sâu trong ngăn kéo, trên đó ghi: “Gửi con Lan – nếu một ngày mẹ không còn nữa.”

Tôi run rẩy mở ra. Bên trong là một lá thư viết bằng nét chữ run run quen thuộc:

“Con Lan à,

Mẹ biết, suốt 8 năm qua, con đã chịu nhiều thiệt thòi. Con không chỉ là dâu, mà là người con gái thứ ba của mẹ.

Mẹ không ghi tên con trong di chúc, không phải vì mẹ quên hay bạc tình. Mẹ sợ các con trai mẹ tranh giành, sợ người ta nói con tham của. Nhưng mẹ đã gửi sổ tiết kiệm 500 triệu vào tên con – trong ngăn kéo bàn thờ, phía sau tấm di ảnh bố. Đó là chút lòng mẹ muốn để lại, không phải để trả ơn, mà là để nói một lời cảm ơn muộn màng: Cảm ơn con đã không bỏ mẹ.

Nếu có kiếp sau, mẹ vẫn muốn con làm con gái mẹ.”

Tôi gục xuống, nước mắt ướt đẫm bức thư. Tám năm bao cực nhọc, bao tủi hờn… bỗng tan biến.

Sáng hôm sau, khi mọi người phát hiện tôi đang thắp hương bên bàn thờ, tay cầm lá thư, ai nấy đều lặng im. Anh – chồng tôi – quỳ xuống, ôm lấy tôi, nức nở:
– Anh xin lỗi, Lan. Anh không biết mẹ thương em đến thế…

Tôi khẽ mỉm cười, lau nước mắt.

“Em không cần tiền, chỉ cần biết mẹ đã hiểu lòng mình là đủ rồi.”

Ngoài sân, nắng sớm xuyên qua khung cửa, ấm áp như vòng tay của người mẹ năm nào.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News